Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36:

Sự gặp nhau của Steven và Hà Phi Duyên được gọi là ngẫu nhiên và tình cờ.

Hai người gặp nhau tại một sự kiện ra mắt đá quý mới của tập đoàn Doanh Đoãn. Lúc đó, Hà Phi Duyên đại diện cho Phùng Thị đi dự sự kiện cùng Triệu Minh Khê. Với tư cách là tổ trưởng thiết kế, cô đã góp một phần nhỏ trong bản thiết kế đá quý này.

Phía bên Đinh Thị lại là Đinh Phụng Mẫn cùng Steven.

Triệu Minh Khê vừa bước vào hội trường đã nhận ra ngay Đinh Phụng Mẫn, cô giới thiệu Hà Phi Duyên rồi lại cùng Đinh Phụng Mẫn suốt buổi sự kiện tâm sự mãi không nguôi.

Nhờ đó, Steven và Hà Phi Duyên được “tự do”….

Vì mang đôi cao gót, Hà Phi Duyên đã bất cẩn mất thăng bằng làm đổ ly rượu vào váy mình. Cô luốn cuốn giấy ăn lau, Triệu Minh Khê thấy thế liền giúp cô. Đinh Phụng Mẫn liền mỉm cười, nói với Steven:”Steven, trong phòng thay đồ cho khách mời tôi có dự phòng một bộ váy để mặc lúc lên phát biểu, cậu lấy cho cô Hà thay đi.”

Steven gật đầu sải chân bước đi, Hà Phi Duyên vội lên tiếng:”Ây, thật sự là không cần thiết đâu Đinh tiểu thư, chẳng qua chỉ là đổ ít rượu, thật sự không nên phiền cô như vậy”

“Dù gì là cùng là phụ nữ, tôi không giúp cô thì cũng không thể làm lơ, không sao đâu”

Hà Phi duyên không thể nói gì hơn, Triệu Minh Khê dìu cô vào phòng thay đồ sau khi thấy Steven vẫy vẫy đằng xa. Đinh Phụng Mẫn cũng theo sau, khi vào đến phòng, Đinh Phụng Mẫn lắc đầu cười hỏi anh:”Không lẽ cậu muốn ngắm Hà Phi Duyên?”

Steven thấy mình đang trong phòng của nữ liền nhanh nhẹn bước ra ngoài và đóng cửa lại, bên ngoài đứng trông cửa như vệ sĩ.

Cánh cửa mở ra, Hà Phi Duyên trong bộ váy trắng đính hạt xòe tới đùi, lộ ra cặp chân trắng và dài, cô cứ như người mẫu.

Đinh Phụng Mẫn và Triệu Minh Khê ngắm đi ngắm lại Hà Phi Duyên, lúc sau mới mở miệng, nói:”Quả nhiên bộ này hợp với cô thật, tôi tặng cô luôn đấy, tuy không biết sinh nhật cô ngày nào nhưng coi như là quà làm bạn của Phụng Mẫn tôi, hihi, bạn của Minh Khê là bạn của tôi mà.”

Sau đấy là bài phát biểu của Đinh Phụng Mẫn.

Suốt đêm nay, Hà Phi Duyên không hề biết, mình đã vô tình lọt vào tầm mắt của Steven…

Đêm sự kiện đã qua được một tuần mà tuần của Hà Phi Duyên đã trải qua bằng sự bất ngờ. Bắt nguồn là Steven.

Anh chỉ tốn một tiếng để tìm ra lai lịch của cô và một số thông tin cá nhân khác. Chẳng hạn như số điện thoại, địa chỉ nhà, tuổi tác, việc làm và v.v.

Đó là vào giờ nghỉ trưa ở Phùng Thị, cô đang cùng Triệu Minh Khê và Lý Uyên Uyên dùng bữa ở nhà ăn thì tiếng chuông điện thoại vang lên, dãy số lạ cứ nhấp nháy trên màn hình, cô ấn nút xanh và trả lời:”Alô?”

“Cô là Hà Phi Duyên?” giọng bên đầu dây kia là một người nam.

“Phải, là tôi, xin hỏi, đối phương tên là…?”

Anh trả lời:”Tôi là Steven đây, không biết cô còn nhớ hay khộng?”

Hóa ra là người của Đinh Phụng Mẫn, cô “À”, sau đó lại lấy làm lạ, anh ta gọi mình làm gì nhỉ? Cô uống lấy một ngụm nước, hỏi:”Không biết anh tìm tôi có việc gì?”

Steven cười cười:”Tối nay cô dùng bữa tối với tôi được chứ?”

“Anh có chuyện cần nói sao?”

Lúc này Triệu Minh Khê và Lý Uyên Uyên dừng mọi hoạt động ăn mà nhìn vào “nhân vật chính” trước mặt, ánh mắt đưa nhau với ý nghĩa sâu xa, lẽ nào là bạn trai? Haha, Phi Duyên của chúng ta không đời nào có bạn trai mà giấu kĩ như vậy được. Hai cô bạn xì xầm to nhỏ bên tai, Hà Phi Duyên thở dài nhìn cả hai.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói:”Được, tối nay ở nhà hàng Cung Đình, hẹn gặp lại”

Cô tắt máy và tiếp tục ăn, hai người trước mặt vẫn chưa chịu buông tha cho cô, mỗi một câu hỏi đều nhắm vào hai chữ “người yêu”.

“Duyên, bạn trai cậu sao?”

“Duyên, người ta theo đuổi cậu à?”

“Duyên, có phải là người tình trong mộng không?”

“Duyên….”

Hà Phi Duyên cuối cùng cũng không chịu nổi liền thở dài nói:”Hai người đẹp lòng tôi ơi, người ta là đối tác muốn dùng cơm, lẽ nào lại không được?”

Lý do không thuyết phục, Lý Uyên Uyên bĩu môi nói:”Thôi đi, không cần phải giấu giếm cũng biết người ta là theo đuổi cậu đó.”

Triệu Minh Khê nghĩ một lát rồi bổ sung cho Lý Uyên Uyên:”Là Steven, đúng không?”

Như bị chạm đúng tim đen, Hà Phi Duyên giật mình nhìn cả hai, sau đó lại gật đầu:”Lẽ nào một bữa cơm thôi lại không có cơ hội? Hai cậu thật suy nghĩ quá nhiều rồi”

Triệu Minh Khê bật cười, tuy nhiên, lại bị hai người này “chơi” lại, Lý Uyên Uyên nhíu mày hỏi:”Cậu với Phùng tổng như thế nào rồi?”

Nụ cười trên môi cô cứng lại, sau đó lại đỏ mặt, cúi đầu giả vờ gấp đồ ăn, lắp ba lắp bấp nói:”À, ừ, thì… mình đói quá, cậu nhiều chuyện!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro