Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35:

Ở quán ăn mang phong cách phương Tây, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau cùng dùng bữa ăn tối thịnh soạn.

Phùng Lục Nhiên rót cho mình ly rượu sâm panh đỏ, sau đó lại uống lấy một ngụm nhỏ. Anh bắt chuyện:”Anh… khi nào sẽ cùng chị dâu?”

“Là do cô ấy quyết định” Phùng Thiếu Khiêm tao nhã cắt thịt phi-lê trên dĩa, ngón tay thon dài của anh làm một động tác rất tự nhiên.

Một lâu sau cả hai không ai lên tiếng…

Phùng Thiếu Khiêm uống ngụm sâm panh cuối cùng, anh hỏi:”Vậy còn em?”

“Chuyện gì?”

“Thì là cùng Triệu Minh Khê dọn về một nơi.”

“Cũng tùy cô ấy, em không yêu cầu gì to tát”

Nghe thấy câu trả lời của anh, Phùng Thiếu Khiêm mỉm cười nhẹ, than một tiếng:”Đúng là anh nào em nấy!”

2 năm sau…

Trong phòng họp, tiếng của một người đàn ông trẻ vang lên:”Nếu chúng ta tiếp tục phát triển theo lối hiện đại hóa, chắc chắn giá cổ phiếu cộng thêm cả kinh tế sẽ tăng lên đến con số cao. Tuy nhiên, cũng nên hạn chế ở việc quá lạm dụng số sản phẩm qua hạn sử dụng để đắp vào những sản phẩm tạm thời hết hạn, ai dám phạm sai lần, tôi sẽ không nương tay!”

“Uất tiên sinh, tôi thấy biện pháp này tuy rất hợp lý, nhưng nếu mang nó áp dụng vào Nhật Bản liệu có thành công?” một người đàn thanh niên hỏi.

Ở đầu bàn, Phùng Lục Nhiên đánh dấu những chi tiết cần chú ý trong bản báo cáo, sau đó lại nói:”Sẽ được lợi nhuận cao nếu áp dụng các chi nhánh”

Người thanh niên đó liền gật đầu như được ban lệnh:”Vâng, tôi sẽ làm ngay sau buổi họp”

Cuộc họp kết thúc, Phùng Lục Nhiên đi thẳng vào văn phòng của Triệu Minh Khê, theo bản năng cô quay người lại nhìn anh, nở một nụ cười rất đẹp. Anh hỏi:”Chờ có lâu không?”

“Vừa đủ thời gian để em dịch văn án nha” Cô bĩu môi biểu dương anh theo lối châm chọc, sau đó lại chủ động vòng tay quay sau gáy anh.

Bỗng cánh cửa bị mở một cách đột ngột, Hà Phi Duyên cười hỏi:”Minh Khê, đi ăn cùng bọn này không? Ây da, tôi phá hỏng việc tốt của hai người sao?”

Triệu Minh Khê cười ra tiếng, buông hai tay xuống và nói:”Cậu đúng là xấu nha, Steven đâu rồi?”

“Anh ấy ở ngoài đợi tụi mình, đi thôi” Hà Phi Duyên nói xong liền đi ra ngoài, Triệu Minh Khê kéo tay anh đi theo, bỗng thấy anh không có phản ứng, cô hỏi:”Anh không đi ăn sao?”

Nhìn cô một lúc, anh mới từ từ mở miệng hỏi:”Ngày mai cùng anh đến một nơi”

Cô cười gật đầu:”Được, nhưng bây giờ đi ăn cái đã, em đói lắm”

Ở phòng ăn, mọi cặp mắt đều đổ về phía họ. Mọi người ai cũng xì xầm to nhỏ. Một nữ nhân viên nói với cộng tác bên cạnh:”Dạo này Phùng tổng và những người kia hay dùng bữa ở đây nhỉ?”

Người bên cạnh gật đầu tán thành:”Đúng vậy, nhưng có thể nói gì hơn? Đây là công ty của sếp mà.”

Trên bàn ăn toàn những món hải sản và những ly sâm panh nho. Một lúc sau, Steven lên tiếng:”Hôm nay tôi có một chuyện muốn nói cho các cậu biết, e hèm, hai tuần nữa tôi và Duyên sẽ tổ chức lễ cưới, thiệp hồng sẽ phát đến tận nhà các cậu” Anh ta nói với vẻ mặt tự hào, sau đó lại quay qua nhìn Hà Phi Duyên đang đỏ mặt mà cắm cúi ăn.

“Thật sao? Chúc mừng hai người nha, đúng là tin tốt mà” Lý Uyên Uyên cười nói, xong lại hỏi Triệu Minh Khê:”Vậy khi nào tụi mình mới nhận được thiệp của cậu hả Minh Khê?”

“Hả?” Triệu Minh Khê ngây ngơ nhìn cô, sau đó Phùng Lục Nhiên lên tiếng chặn cô:”Đương nhiên sẽ trong năm này thôi”

Uất Long Duân nghe thế liền cười, sau đó lại nói với Lý Uyên Uyên:”Em nóng vội làm gì, đấy là chuyện của họ. Sao em không lo cho bản thân mình hả gấu Uyên? Khi nào mới cho anh một tiểu thiên thần đây?”

Lý Uyên Uyên cười cười, sau đó lại lườm và đánh vào cánh tay rắn chắc của anh, Uất Long Duân ngây ngơ hỏi:”Anh nói gì sai sao?”

Phùng Lục Nhiên như nhớ ra một điều gì đó, anh hỏi Steven:”Anh hai của tôi sao dạo này rất thích đi du lịch?”

Steven thở dài một tiếng, trong tay cứ nghịch đôi đũa:”Anh cậu là bị Phụng Mẫn kéo đi khắp nơi, khiến cậu ta muốn chạy cũng không thoát nha, đi rất nhiều nơi rồi, địa điểm cuối cùng là Thổ Nhĩ Kỳ, có lẽ tuần sau sẽ về tới đấy”

“Thích thế!” Triệu Minh Khê than lên một tiếng, chợt nghe Hà Phi Duyên trêu:”Cậu sau này không phải cũng sẽ được như vậy sao? Chỉ ngược lại rằng Phùng tổng là người kéo cậu đi!”

“Hahaha!” Một trận cười ập lên đầu Triệu Minh Khê…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro