Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34:

Bên trong vang lên giọng nói của một người đàn ông hơi khàn, hình như đã ngoài sáu mươi:”Đại thiếu gia vừa gia nhập chưa đến một ngày, cậu lại đòi chuyển nhượng cổ phần cho cậu ta, vậy cậu có còn xem công bằng là gì?”

Phùng Lục Nhiên lạnh lùng nhìn ông ta, nói:”Trương Vinh, tôi có một phần là kính trọng ông, tuy nhiên, là cấp dưới, ông thật không có phép tắc gì.”

“Cậu…” người đàn ông tức đến tím mặt, bực dọc ngồi xuống ghế.

Uất Long Duân ngồi ở một góc bàn, tay lật đến trang thứ hai, nói:”Đúng là người ngoài không biết chuyện, cậu cũng không nên nhiều lời, cứ theo luật của cậu mà làm”

Nãy giờ là người ở giữa, Phùng Thiếu Khiêm đưa mắt nhìn Trương Vinh:”Ông là người  một phần giúp em tôi gây dựng nên Phùng Thị? Cảm ơn ông, bây giờ nó đã có người anh để nương tựa, chắc sau này cũng sẽ cho ông lương về hưu sớm”

Trương Vinh nghe xong liền trắng mặt, lắp bắp hỏi:”Cậu..cậu nói cái..cái gì?”

“Chắc là không cần tôi lặp lại chứ?”

Anh biết, Trương Vinh là người bỏ vốn vào không ít cho Phùng Thị, cổ phiếu của ông ta lên đến 5%, tuy nhiên, nếu ông ta có cả gan rút cổ phiếu ra khỏi Phùng Thị, anh sẽ dùng chính phần mình đắp vào. Muốn đối đầu với Phùng Thiếu Khiêm anh? Thật ngu xuẩn!

Buổi họp kết thúc sau một lời phán:”Từ nay, anh trai tôi là cổ phần lớn thứ nhì của công ty, tôi chắc mọi người đã biết thân phận của anh ấy, cuộc họp kết thúc, mọi người hãy tiếp tục công việc”

Mọi người dần dần bước ra ngoài hết, Trương Vinh vẫn còn lẻo đẻo trong phòng, mặt mày cực khó coi, nói với Phùng Lục Nhiên:”Tôi mong cậu suy nghĩ cho cẩn thận, làm vậy không những mất lòng tin của các cổ đông, ngược lại còn gọi là bất công”

Lão đã bỏ ra không ít, đương nhiên cũng phải được hưởng, lão còn cho rằng 5% không là gì, vì vậy muốn tăng cổ phiếu mình lên, có vậy, lão mới có thể trụ vững trong Phùng Thị. Mục đích đã quá rõ ràng, lão là ham tiền ham bạc, sự thật đã lộ, đúng là có câu “giấy không bọc được lửa”.

“Tôi biết mình đang làm gì, cảm ơn sự chỉ giáo của ông” Anh lạnh lùng nói, sau đó lại cùng Phùng Thiếu Khiêm và Uất Long Duân bước ra ngoài.

Triệu Minh Khê thấy anh bước ra phòng họp liền chạy đến, nói:”Lúc nãy sao lại có tiếng đập bàn to vậy, mọi người tranh cãi gì sao?”

Phùng Lục Nhiên lắc đầu, thấy vậy cô cũng không dám nói thêm, báo cáo chiều nay sẽ đi dùng bữa với khách hàng. Lý Uyên Uyên từ trong thang máy bước ra, thấy Uất Long Duân liền vui vẻ bước tới, tuy nhiên, có sếp lớn nên không dám quá mức, giữ khoảng cách với anh, tay đưa ra giáo án, cười nói với Uất Long Duân:”Anh kí vào đây cho em đi”

Uất Long Duân thấy cô liền sáng mắt, sau đó ký vào giáo án cho cô, không ngại những người trước mặt mình ôm lấy vòng eo của Lý Uyên Uyên, tay véo mũi cô nói:”Tối nay dùng bữa với anh đi”

Lý Uyên Uyên đỏ mặt nhìn mọi người, phì cười nói:”Được rồi, anh buông em ra đi, có sếp lớn ở đây thật không hay ho nha”

Triệu Minh Khê đứng cạnh cười ra tiếng, Phùng Lục Nhiên hỏi:”Có gì mà vui vậy?”

“À thì…” Cô đưa mắt về phía đôi tình nhân, Phùng Lục Nhiên không nói gì, kéo cô đi thẳng vào phòng mình. Trước khi mở cửa nói với Phùng Thiếu Khiêm một câu:”Chiều nay cùng dùng bữa”

Phùng Thiếu Khiêm gật đầu, sau đó vào thang máy đi xuống tầng hầm.

Tối đến, Triệu Minh Khê ở nhà đọc quyển sách về tài chính và kinh tế. Bỗng dưng cô nghĩ đến mấy hôm nay, cái nắm tay của anh, cái hôn bất ngờ của anh, mặt cô đỏ lên, lăn lộn trên giường không yên. Aizzz, lại nghĩ về anh ta rồi!

Kỳ thực, cô cũng không phải là không yêu Phùng Lục Nhiên, mà dần như rất yêu là đằng khác. Chỉ là, vì sao giới ngầm thật phức tạp, dính vào những chuyện đó thì thật khó mà tách ra, thế giới của đời thường rất đơn giản. Vì vậy, hai thế giới này rất khác nhau, khác nhau về mọi mặt!

Ăn, chơi, rồi lại ăn, rồi lại chơi….

Cô chán nản quăng cuốn sách sang bên giường, sau đó lại cảm thấy thèm trái cây. Lén lút xuống nhà, Triệu Minh Khê thấy bố Triệu vẫn còn ở phòng khách mà đọc sách. Nhìn kĩ mới để ý, bố Triệu đã già rất nhiều…

“Bố, đã hơn 10h vẫn còn chưa ngủ ạ?” Triệu Minh Khê bưng dĩa trái cây đi đến ghế sopha bên cạnh.

Ông đặt quyển sách xuống, nhận lấy tách trà từ tay triệu Minh Khê. Uống xong một ngụm, bố Triệu nói:”Con quen biết Phùng Lục Nhiên bao lâu rồi?”

“Dạ là…. kỳ thực, tụi con quen biết nhau trong lúc còn ở cô nhi viện Lý Ái, sau này gặp nhau mới nhận ra.”

“Vậy… quan hệ nam nữ là như thế nào?” bố Triệu làm dấu trang đang còn đọc dở, hỏi.

“…. Con là đối với anh ấy thật lòng, và ngược lại anh ấy cũng vậy.”

“Tiểu Khê, ta là không trách khứ gì con, tuy đã từng tuổi này có bạn trai là một lẽ đương nhiên, tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy trong lòng con còn thật nhỏ, đứa bé ngày xưa của ta nay giờ đã lớn, có thể sải cánh rồi.”

Nghe đến đoạn này, hốc mắt cô chợt đỏ lên và không cầm được vài giọt nước trong trẻo và chạy xuống hai gò má nóng. Cô ôm lấy bố Triệu, nức nở nói:”Bố, sao bố nói thế, Tiểu Khê của bố tuy lớn nhưng trong tim con chỉ riêng mỗi bố mẹ thôi, con rất yêu hai người…”

“Con bé này, trái tim con không có bạn trai con sao?” ông đau lòng vuốt nhẹ đầu cô.

Triệu Minh Khê khóc lấy khóc để không nói lên lời, lúc sau mới lấy được bình tĩnh, nói:”Con mang ơn nghĩa sinh thành to lớn ở hai người, con chắc chắn sẽ không để hai người phụ lòng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro