Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33 :

Ánh mắt của anh thoáng hiện lên tia phức tạp, Triệu Minh Khê lo lắng hỏi:”Vậy bây giờ phải làm sao?”

Uất Long Duân nhún vai, chân vắt chéo và thư thả ngồi trên ghế sôpha:”Thì anh ấy đích thân đi xử lũ ngốc đó chứ sao.”

“Vậy tức ngày mai sẽ không có mặt ở cuộc họp cổ đông?” Phùng Lục Nhiên lúc sau mới lên tiếng, vấn đề này thật sự khó mà giải quyết.

“Sẽ về sớm vào đêm nay”

Về vấn đề cổ đông, quyền sở hữu tài sản thì có thể thực hiện bất cứ lúc nào. Đó là điều không đáng lo ngại. Điều đáng lo ở đây chính là lô hàng của Phùng Thiếu Khiêm. Trước khi vận chuyển đã cho rất rõ về các tuyến, các hướng và các vĩ độ, vì vậy sẽ không dễ gì mà mắc phải một sai lầm nhỏ: đi về Italy.

Ban đầu Phùng Thiếu Khiêm thấy rất lạ, vì vậy ở mức đầu tiên anh cho Steven cử vài thuộc hạ đi tìm hàng và vận chuyển cho đúng. Ấy thế, chỉ vài tiếng sau, bọn chúng lại báo cáo rằng lô hàng không hề ở Italy mà hiện tại là ở Paris.

Kế hoạch gì đây?

Bây giờ đích thân Phùng Thiếu Khiêm đi Paris, Đinh Phụng Mẫn không an tâm cũng đi theo, suốt chuyến bay mặt anh đầy vẻ nghiêm nghị, Đinh Phụng Mẫn ngồi bên cạnh ngắm mây chán quá lại ngã đầu vào vai anh mà ngủ, Phùng Thiếu Khiêm lại chỉnh lại tư thế ngồi để cô có thể ngủ một cách thoải mái, thừa lúc anh cũng chợp mắt một chút. Chiếc R15 được chính Steven ngồi ở khoang phi công điều khiển, vì vậy tốc độ khá nhanh nhưng vẫn được ưu tiên trên đường không.

Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm xuống trên hai ghế ngồi của máy bay. Đinh Phụng Mẫn nheo mắt, ngồi dậy và vươn vai. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 6h sáng rồi sao?

“Không ngủ thêm nữa?” Phùng Thiếu Khiêm đang điều chỉnh chi tiết của khẩu súng trên Ipad, thấy cô tỉnh nên mở miệng hỏi.

Cô không thể không phủ nhận, nét mặt khi Phùng Thiếu Khiêm làm việc cực nghiêm túc ở một góc độ nào đó vẫn tuấn tú. Có thể nói là sẽ hút hồn người nữ đấy…

“Vẫn chưa tới nơi sao?” Cô lười nhác hỏi một câu, tay vuốt lại “ổ quạ” của mình.

Phùng Thiếu Khiêm lắc đầu, nói:”Chúng ta về nhà.”

“Hả?” Cô ngạc nhiên hỏi:”Về nhà?”

Giọng Steven vang lên từ khoang trên:”Bà chị Mẫn Mẫn à, chúng ta làm việc xong thì phải về chứ, không lẽ cô muốn ở lại The City Of Love à?”

Đinh Phụng Mẫn khó hiểu nhìn Steven, sau đó anh nói:”Xong việc rồi, nhìn tôi làm gì? Cô ngủ lâu quá rồi đấy.”

Không ngờ cô ngủ trên máy bay mà anh đã xong việc ở dưới đất liền….

Trong suốt 7 tiếng trên R15, cô thực không biết chuyện gì đã xảy ra. Phùng Thiếu Khiêm nói rằng bọn thuộc hạ bị ngốc nên có sự nhầm lẫn nhỏ, cũng may anh đã thay người chuyển lô hàng, đám người cũ lại sa thải đi hết, cho chúng một khoảng nhỏ để về với gia đình.

Cô gật đầu không nói gì, lúc sau lại hỏi:”Còn bao lâu về tới nhà?”

“20 phút nữa” Phùng Thiếu Khiêm trả lời.

Thấy cô không trả lời, anh quay qua nhìn, hóa ra đã gục trên ghế nữa rồi. Anh đứng dậy và tiến đến chiếc ghế cô đang nằm. Phùng Thiếu Khiêm nâng đầu cô lên và đặt lên đùi mình, tay vỗ vỗ tay của Đinh Phụng Mẫn như một đứa trẻ lên ba. Cô cười, nụ cười ấy đã lọt vào ánh mắt của anh.

Vừa về đến biệt thự, Phùng Thiếu Khiêm không vội bước xuống, điều đầu tiên mà anh bước ra khỏi R15 là bế Đinh Phụng Mẫn trên tay, đầu cô gục vào lòng ngực rắn chắc của anh, trong lúc ngủ cô mơ màng có thể nghe được nhịp tim đập hơi nhanh của một người đàn ông.

Steven thấy cảnh lãng mạn vừa rồi chợt rùng mình một cái, than thở:”Ôm con gái có sướng không nhỉ?”

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tiếng chuông điện thoại đổ. Anh lướt ngon tay, mở giọng nói:”Anh nghe”

“Mọi chuyện như thế nào rồi?” Phùng Lục Nhiên bên đầu dây kia hỏi.

Phùng Thiếu Khiêm nhún vai nói:”Có thể đến kịp”

“Được, vậy lát gặp” tít tít tít. . . . .

Người con gái trên giường ngủ rất ngon lành, Phùng Thiếu Khiêm nở một nụ cười nhẹ, anh cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó lại xuống bếp nhờ quản gia làm cho bữa sáng. Này, anh là người đấy, không phải cỗ máy đâu mà không biết đói, đã 12 tiếng rồi chưa có gì bỏ bụng.

Cuộc họp cổ đông.

Trong phòng họp, mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người đàn ông ngồi cạnh nhau ở đầu bàn. Phùng Lục Nhiên và Phùng Thiếu Khiêm giống nhau như đúc, người ngoài còn nhầm lẫn đâu là sếp mình, đâu là anh trai của sếp.

Cuộc họp kéo dài 2 tiếng với những ý kiến từ miệng và ánh mắt từ người.

Triệu Minh Khê ngồi ở bên ngoài phòng họp để ghi danh sách cuộc hẹn kí hợp đồng cho Phùng Lục Nhiên, chợt bên trong “ầm” một tiếng, cô hốt hoảng la lên, tim đập loạn nhịp vì tiếng động lúc nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro