Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32 :

Bố Triệu chỉnh lại gọng kính, cao giọng hỏi:”Dù Phùng tiên sinh đây có nói gì thì tôi cũng cần một lời xác thực từ tiểu Khê.”

Đúng vậy, đôi khi chỉ cần một câu nói của cô thôi có thể khiến cho sự việc đổi hướng gió bay theo hướng khác. Cho nên, có phải là nên làm hài lòng người khác hay chỉ là sống thật với bản thân ?

Nhưng quan trọng là, người đàn ông này có đang thật lòng với cô ? Niềm tin đôi khi cũng rất mong manh. Có ai đó đã nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng lại có được nó, sẽ không khó, chỉ cần đủ chân thành.

Ánh mắt, hành động có nói lên tất cả?

Nhưng cô đôi khi cũng thích mạo hiểm nha. Vì thế, Triệu Minh Khê mạnh bạo trả lời:”Con có yêu anh ấy.”

Phùng Lục Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn cô, nhưng sau đó lại nở một nụ cười nhẹ:”Cảm ơn em”

Mẹ Triệu cũng không biết nói gì, lại nhìn qua phía chồng mình, thấy ông ấy bình thản đến mức sẽ không biết thốt ra lời gì, bà lên tiếng:”Tốt rối tốt rồi, tiểu Khê đã có nơi nương tựa trong tương lai, ông xem, có nên tác thành cho hai đứa nó?”

“Ừm” bố Triệu dễ dàng nói ra một từ đơn giản.

Dì Phan đứng bên cạnh Triệu Minh Khê liền vui vẻ nói:”Màn cầu hôn diễn ra ở đây sao? Thật lãng mạn nha”

Triệu Minh Khê đỏ mặt nhìn mọi người, nhưng khoan đã, cầu hôn ? Cô đâu đề cập gì đến hôn nhân đâu nhỉ ? Cô quay qua nhìn anh, không ngờ Phùng Lục Nhiên đã đi đến bên cô, đặt một nụ hôn lên trán và nói:”Đi với anh không?”

Cô khó hiểu nhìn anh, hỏi:”Đi đâu?”

Phùng Lục Nhiên tay vẫn đặt trên đầu cô, nói:”Nhà chúng ta”

“À…” Cô ngại ngùng trả lời, bố mẹ Triệu thấy tình cảnh như vậy liền cười vui vẻ, bố Triệu cầm tách trà lên và uống, sau đó lại nói:”Xem ra chúng ta già rồi, bà ạ”

Cô xúc động nhìn hai người mà bản thân mình đã mang ơn rất nhiều, tuy ở đây không cầu hôn, không xin cưới, không đám hỏi, nhưng ý tứ của anh đã rất rõ ràng, đó chính là về làm dâu.

Anh ngồi xuống cạnh cô, mười ngón tay đan vào nhau, mẹ Triệu cười nhìn cô:”Chúng ta khi nào mới đi gặp xui gia đây?”

“Chuyện đó con sẽ nói với gia đình con sau” Phùng Lục Nhiên trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, trong lòng có cảm giác vui sướng. Cũng không ngờ đêm nay lại theo anh về nhà, báo con này thật sự rất to gan nha.

Cũng đã khuya, mọi người tạm dừng bữa tiệc trà tại đây. Cô là phải về nhà chồng sớm a. Trên xe còn nuối tiếc ôm bố mẹ không nguôi nha, kể cả Phùng Lục Nhiên còn phải bật cười cái tính trẻ con của cô.

Trên đường về nhà anh, cả hai trên xe còn nắm tay nhau, lâu lâu cô lại nhìn trộm anh, mỉm cười một cách vô thức.

Hóa ra, cảm giác đi lấy chồng và hạnh phúc là đây, nó thật tuyệt !

Chìm trong những suy nghĩ vui sướng, đột nhiên anh lên tiếng hỏi:”Tối nay em muốn ngủ cùng anh không?”

Triệu Minh Khê nghe câu đó xong, cô liền nảy ra nhiều ý nghĩa của câu nói đó nha, có thể là chỗ ngủ, hoặc là “ăn tươi nuốt sống” cô, cũng có thể là hỏi có muốn về nhà không?....

“Anh cho nơi đâu là an toàn thì hãy sắp xếp cho em” cô có chút mất tự nhiên nói.

Phùng Lục Nhiên phì cười, nói:”Phòng anh”

“Còn…phòng khác không?”

“Vợ chồng chưa cưới không ngủ cùng nhau thì sau này sẽ ngủ cùng ai?” anh hỏi cô, cười cười nhìn cô.

Mặt cô bây giờ đỏ như cà chua, miệng lí nhí nói:”À ừ thì…đâu cũng được mà” rồi quay mặt ra cửa sổ, hồi lâu lại lên tiếng:”Anh tập trung lái xe đi, em sẽ không phiền nữa”

Chiếc Maybach phóng nhanh trên đường cao tốc, cuối cùng cũng chạy vào khuôn viên to lớn, người ta còn gọi nơi đây là tiên cảnh, không chỉ căn nhà mà cả cách hòa hợp với thiên nhiên rất là đẹp mắt và khiến cho người khác tò mò nha.

Phùng Lục Nhiên xuống xe và vòng qua cánh cửa bên cạnh mở cửa xe cho cô, Triệu Minh Khê bước ra xe còn có chút ngỡ ngàng với nơi này, thật sự về đêm còn đẹp hơn cả Đài Bắc.

Anh dắt tay cô bước vào nhà, Uất Long Duân trong phòng khách nhíu mày khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt:”Tên tiểu tử thối, người ta chờ cậu suốt 1 tiếng, điện thoại không bắt máy, hóa ra là đi vụng trộm với con gái”

Triệu Minh Khê ngạc nhiên nhìn Uất Long Duân, sau đó lại nhìn anh, thấy vẻ mặt rất thản nhiên, nói:”Là vì quý trọng vợ sắp cưới nên phải giữ gìn, chứ không rượu chè với những người rảnh rỗi, không thôi vợ của mình sẽ chạy, cậu nên lo cho Lý Uyên Uyên.”

Uất Long Duân chỉ vào mặt anh:”Cậu….aizzz, thật hết nói” rồi lại đánh tay xuống, miệng càu nhàu.

“Có chuyện gì?” Nếu Uất Long Duân đã tự mình đến đây thì chắc chắn sẽ có chuyện, anh thì lại thẳng thắn, thích đi thẳng vào vấn đề.

“Còn không biết sao ? Anh của cậu bị mất lô hàng rồi, cái đống súng mà vận chuyển nhầm qua Italy đấy, khi cho người đến đón thì lại không thấy lũ tay sai, cũng không thấy báo lại cho Steven, bây giờ lại phải dùng rada tìm chúng nó, Steven bảo là chúng nó đi nhầm hướng Tây rồi, bây giờ đích thân Phùng Thiếu Khiêm đi tìm, cậu xem, chuyện có nghiêm trọng không?” Uất Long Duân xổ cho một hồi dài, lúc sau lại ngồi xuống uống ly nước mà người hầu vừa đem tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro