Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31 :

“Ba, mẹ, đã trễ vậy sao hai người còn ra đây đứng? Trời rất lạnh..” Cô vừa nói vừa chạy đến bố mẹ Triệu, sau đó quay lại nhìn anh, nở một nụ cười:”Cảm ơn anh, ngày mai tự tôi sẽ đến công ty, không cần phiền đến Phùng tổng”

Mẹ Triệu thấy cách xưng hô có gì đó không phù hợp, liền hỏi Triệu Minh Khê:”Sao con lại xưng hô khách sáo với Phùng tiên sinh như vậy?”

Cô ngơ ngơ nhìn mẹ Triệu, thấy bố chống gậy nhướng mày nhìn mình, cô vội giải thích:”Mẹ, con đã nói con và Phùng tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi mà, đâu phải kiểu yêu đương gì đâu…”

Phùng Lục Nhiên từ trong xe bước ra, lễ phép cúi chào hai vị lão bối trước mặt. Cô thấy bố Triệu cứ nhìn anh, trong lòng thầm nảy sinh cảm giác không tốt lành gì mấy. Một lúc sau, bố Triệu lên tiếng:”Mời Phùng tiên sinh vào nhà dùng trà trò chuyện”. Phùng Lục Nhiên đương nhiên hiểu chuyện, tôn kính bước lên làm động tác mời lão bối đi trước, bố Triệu được cây gậy đỡ đường, một bên mẹ Triệu dìu dắt.

Chuyện gì nữa đây?

Trong phòng khách, từ ghế ngồi cho đến bàn để trà, từ tách trà cho đến ấm trà đều đẹp một cách tao nhã và sang trọng. Nó có thể làm bật lên điều mà chủ nhà muốn nói đến, đó chính là sự cổ xưa nhưng quý phái.

Bố Triệu là người yêu sưu tầm đồ cổ, ngay cả khu biệt thự này là chính tay ông thiết kế và trang trí. Cho nên nó có mang phong cách kiến trúc của Pháp. Khi xây dựng lên nơi này, mục đích là cùng chung sống với mẹ Triệu, tuy nhiên lúc đó ông còn rất trẻ và là chủ tịch của Triệu Gia nên lại ít khi về nhà, công tác xa nước, gần như một tháng chỉ về vài ba lần.

Đương nhiên, mẹ Triệu có vài phần cô đơn, lại là lúc mang thai Triệu Hữu Nhạc.

Trong thời gian đó, mẹ Triệu ăn uống ra sao, được chăm sóc như thế nào đều một mực do dì Phan chăm sóc. Khi tới tháng sinh nở, bố Triệu hấp tấp bên Nhật Bản trở về. Vừa đáp chuyến bay, ông liền cho xe chạy đến bệnh viện.

Tuy nhiên, tin vui thì cũng sẽ có tin buồn, đứa trẻ vừa ra đời thì chứng bệnh đã bắt đầu “hoạt động” trong người của bà. Căn bệnh khiến cho cả hai người đau lòng không nguôi….

Bố Triệu tìm kiếm mọi bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho người vợ của mình, tuy nhiên, căn bệnh này chỉ có thể ngăn chặn không cho nặng thêm chứ không thể hết hoàn toàn. Tác dụng phụ chính là không có đứa trẻ nào sẽ có duyên làm con Triệu Gia.

Đó là vì sao có sự xuất hiện của Triệu Minh Khê.

Thật ra, từ lúc dì Phan từ trong bếp bước ra với trên tay là khay trà, cô dự cảm bố Triệu sẽ tra vấn rất nhiều về anh chàng này đây. Suốt bao nhiêu năm, hễ có khách đến nhà, chắc chắn người đó sẽ cùng bố Triệu thưởng thức trà không quá hai tiếng. Tuy nhiên, tùy trường hợp, chủ yếu là trò chuyện và tra khảo người đối diện.

Bố Triệu đặt tách trà xuống bàn, giọng trầm tĩnh hỏi:”Không biết Phùng tiên sinh và con gái tôi là kiểu quan hệ gì?”

“Là cấp..”

“Là quan hệ nam nữ trọn đời bên nhau” Phùng Lục Nhiên lên tiếng chặn lời cô, Triệu Minh Khê trừng mắt nhìn anh.

“À… Người ngoài nhìn vào thật không giống, nên lão già như tôi không nhận ra.” Bố Triệu nói câu này xong, cô liền cảm thấy lưng mình đầy mồ hôi lạnh.

Kỳ thực, đã có khi nào cô đồng ý làm một cuộc sống chàng và nàng cùng với hắn ta đâu chứ. Đúng là kẻ “hoành đao đoạt ái” mà, tuy anh không hề dùng bạo lực để đoạt được cô, nhưng làm cho người ta á khẩu cũng là một loại cưỡng ép, ít nhất cô cho là vậy.

Tràn ngập trong dòng suy nghĩ mênh mang, mẹ Triệu đã kéo cô về thực tại:”Vậy con có yêu Phùng tiên sinh không, Tiểu Khê?”

À không, mẹ Triệu còn làm cô á khẩu hơn là Phùng Lục Nhiên…

“Con….” Cô đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại tại Phùng Lục Nhiên.

“Cô ấy chỉ là chưa bộc lộ được cảm xúc của mình” Anh mỉm cười nhìn cô.

Nếu nói boss và cấp dưới thì không phù hợp cho tình trạng hiện tại lắm, mà nói yêu thì cũng chưa đến mức đó. Cô không biết hiện tại cảm xúc riêng của mình là gì, chỉ biết nếu không thấy Phùng Lục Nhiên thì lại cảm thấy trống vắng, mà nếu thấy anh ta sẽ bao gồm vui mừng và khó xử.

Chết tiệt, cái loại cảm xúc này gọi là gì?

Cô nhắm mắt, hướng đầu xuống nền nhà, hai tay đan chặt vào nhau, cô ngồi thẳng lưng và sự sợ hãi bao trùm lên người. Sau đó lại thấy anh ta lên tiếng:”Như bác gái đã biết, con và cô ấy đơn thuần không chỉ gặp nhau mấy tháng, mà là mấy năm, vì vậy, con đối với cô ấy là thật lòng”

Nhắc lại chuyện xưa đúng là thật không thể bỏ qua nha. Lúc đầu, anh tặng cô một cánh tay rôbôt, lúc sau lại còn tự nhận là “chàng trai năm đó” nữa, hết lần này đến lần khác đều khiến cô trở tay không kịp.

Lần đi Đại Lục công tác, cô biết Phùng Lục Nhiên là một tên kiệm lời nên kể cả gửi tin nhắn cho cô cũng chỉ vỏn vẹn một chữ mà thôi. Lúc về lại khách sạn, cảnh tưởng mĩ nam đứng ngắm trăng đã làm nhịp tim không tự chủ mà đập nhanh. Cho đến khi anh ta quay người lại và bắt đầu mở lời trước, cô mới cố bình tĩnh trả lời.

Thú thật là có nên gọi là yêu không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro