Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30 :

Đương nhiên, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Trong lúc vui nhất thì đối với Phùng Thiếu Khiêm lại là lúc lo lắng nhất. Mọi người nói chuyện với nhau rất đâu vào đấy, vậy mà tiếng chuông điện thoại của anh lại reo lên, phá vỡ không khí vui tươi. Phùng Thiếu Khiêm lạnh lùng nhìn tên trong điện thoại, sau đó áp lên tai, không buồn hỏi:”Chuyện gì?”

Bên trong điện thoại vang lên tiếng của một nam thanh niên, giọng nói rất gấp gáp, có vẻ như xảy ra chuyện không hay !

Phùng Thiếu Khiêm nhíu mày hỏi:”Sao lại như vậy?”

Bên đó đáp lại, mọi người thấy anh day huyệt thái dương, Đinh Phụng Mẫn lo lắng hỏi anh:”Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Anh “Ừm” một tiếng, quay qua nhìn Steven gật đầu, mọi người cũng quay qua nhìn anh ta, chỉ thấy Steven cười nhẹ:”Lũ vô dụng” rồi đi lên gác.

Phùng Lục Nhiên nghi hoặc hỏi anh:”Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lô hàng bị đưa nhầm qua Italy, bây giờ chúng nó không biết đường mò về”

“Vậy Steven đích thân đi đưa sao?” Triệu Minh Khê nhịn không được tính tò mò, hỏi.

Anh từ tốn giải thích:”Không, Steven cho người ra rước chúng nó về”

Triệu Minh Khê gật đầu, ánh mắt hiện lên tia phức tạp, bây giờ là thế kỉ 21 rồi, buôn bán vũ khí không phải là chuyện phi pháp sao ? Giới ngầm đúng là phức tạp mà !

Đã cũng không còn sớm, Phùng Lục Nhiên nói là cần đưa cô về nhà, ngày mai sẽ mở cuộc họp cổ đông. Theo ý định của anh, sau khi tìm được anh trai thất lạc của mình, tức đại thiếu gia của Phùng thị, Phùng Thiếu Khiêm sẽ được hưởng 30% cổ phần của công ty. Sau này, khi chủ tịch của Phùng thị, tức là anh, đã cưới vợ thì người vợ hợp pháp sẽ cùng hưởng số cổ phần của anh.

Nghe đến đó, Triệu Minh Khê chợt rùng mình, cô cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình nhưng sao lại thấy “nhột” khi anh nhắc đến bốn từ “người vợ hợp pháp”. Không phải là cô tự tin hay gì, mà là tại sao mỗi lần anh nhắc đến những từ đó lại đều nhấn mạnh và nhìn về phía cô, mặc dù là đang nói chuyện cùng anh trai mình…

Ban đầu anh có đề cập đến chuyện Phùng Thiếu Khiêm dọn về nhà sống cùng. Uất Long Duân tuy hiểu mục đích của anh nhưng vẫn châm chọc:”Đúng là chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau, Minh Khê nhỉ?!”

Uất Long Duân không những không nhận được sự đồng tình từ cô, mà ngược lại chỉ nghe Phùng Lục Nhiên lạnh nhạt trả lời:”Ngày mai có lẽ Lý Uyên Uyên sẽ về nhà làm bà nội trợ cho cậu ở tuổi 25 rồi”

“Á! Đừng! Tôi đùa đấy, Nhiên à, cậu đừng để tâm” Uất Long Duân cuống quýt la lên, Triệu Minh Khê bịt miệng cười trộm.

Tuy nhiên, Phùng Thiếu Khiêm không muốn dọn về, anh nói rằng đã thích nghi ở đây, lâu lâu thì chỉ về nhà thôi, vốn dĩ anh đã xem biệt thự của Đinh Phụng Mẫn là nhà mình, còn bên Đại Lục chỉ là nhà của mẹ nuôi anh. Nơi đây mới chính là nơi để anh cùng Đinh Phụng Mẫn chung sống cả đời, và đương nhiên, đó là trí tưởng tượng của anh sau khi thốt ra câu:”Anh sống ở đây”

Phùng Lục Nhiên nhún vai không trả lời, sau đó cùng Triệu Minh Khê và Uất Long Duân trở về nhà. Trước khi đi còn dặn anh mình:”Ngày mai 8h ở phòng họp Phùng thị”, Phùng Thiếu Khiêm gật đầu rồi quay người bước vào nhà. Chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, Đinh Phụng Mẫn từ trong nhà chạy ra, vội vã gọi:”Khoan đã, Minh Khê !”

Cửa sổ hạ xuống, cô nhìn ra hỏi:”Đinh tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Bỗng Đinh Phụng Mẫn nhét trong tay cô một mảnh giấy, liền nháy mắt nói:”Đây là tặng em, em dâu”

Triệu Minh Khê ngớ người, hỏi:”Chị đã…chấp nhận Phùng thiếu gia sao?”

Đinh Phụng Mẫn mỉm cười:”Cái đó chắc là vậy, nhưng em nên gọi là anh rể, Phùng thiếu gia nghe thật xa lạ nha”

Cô đỏ mặt nhìn Đinh Phụng Mẫn, thấy người trước mặt mình nháy mắt một cái, cô quay lại thấy Phùng Lục Nhiên môi mỉm cười nhẹ, rất đẹp !

Kính cửa sổ được kéo lên, chiếc xe lăn bánh ra khỏi Đinh Hoa Viên. Đằng sau Đinh Phụng Mẫn tươi cười vẫy tay, Triệu Minh Khê ngồi trong xe mỉm cười rồi chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái. Trên đường đi, cô lâu lâu lại xem trộm mảnh giấy mà Đinh Phụng Mẫn đưa mình, nhưng mỗi lần xem lại đỏ mặt không thôi. Nào ngờ những hành động trẻ con đó đã lọt vào tầm mắt của anh…

Trên đường đi, phong cảnh hai bên đường quen thuộc, cô chợt nghĩ ra : mình đang về nhà. Ơ, còn con camry của cô đang ngoan ngoãn trong hầm xe thì sao ? Thấy nét mặt cô lo lắng, anh đoán bừa cũng trúng:”Mai tôi đưa em đi làm để tránh em đến trễ như mọi hôm”

Cô thẹn quá hóa giận, bất mãn nói với anh:”Tôi đâu phải là lúc nào cũng đi trễ, chỉ vài trường hợp thôi mà…”

Anh không trả lời cô còn ấn ga chạy nhanh hơn, cô nhăn nhó nhìn phong cảnh phía trước, cũng nhờ đén ánh đèn flash của chiếc Maybach và những cột đèn đường, lối đi phía trước mờ ảo như ẩn như hiện, Đài Bắc còn một ưu điểm rằng là đẹp về đêm, không thua gì Đại Lục.

Nào ngờ khi bước ra khỏi xe, bố mẹ Triệu không hài lòng nhíu mày nhìn cô và người đàn ông trong xe, chắc là suy đoán và hiểu lầm gì đây…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro