Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 :

Cảm thấy có lẽ câu chuyện nên kết thúc tại đây để câu chuyện khác còn được mở ra, Uất Long Duân cười nói:”Được rồi được rồi, Nhiên à, anh cậu đây, Khiêm à, em cậu đây, cả hai là anh em rồi, vậy thì mau nhận nhau cho vấn đề lâu năm này được kết thúc một cách tốt đẹp”

Triệu Minh Khê khó xử nhìn anh, khẽ gật đầu một cái, ý bảo anh hãy mau đứng dậy chào anh mình một tiếng. Phùng Lục Nhiên tay ôm eo cô bỗng buông ra và đỡ cô đứng dậy. Anh đi đến trước mặt của Đinh Thiếu Khiêm, còn chưa kịp mở lời thì Đinh Phụng Mẫn đã lên tiếng:”Chào, cậu là em trai của Thiếu Khiêm đúng không ? Tôi là chị của nó, nay thấy em mình đoàn tụ gia đình, tôi chỉ mong cậu vì nghĩa vụ gia đình mà cùng Thiếu Khiêm chăm sóc nhau thật tốt”

“Điều đó là hiển nhiên” Đinh Thiếu Khiêm đứng bên cạnh nói, ánh mắt nhìn người đối diện, lúc sau anh lại bổ sung thêm:”Đấy là chị dâu chú đấy”

“Hahaha, ôi đùa vui quá !” Tô Phàm Dương đứng cạnh bàn làm việc liền cười ầm lên, Uất Long Duân cũng bổ sung vào:”Ôi, lũ loạn luân”

Đinh Phụng Mẫn thẹn quá hóa giận liền dùng tay đánh lên bắp tay của Đinh Thiếu Khiêm rồi lại đảo ánh mắt nhìn xung quanh, ngại ngùng lên tiếng:”Mọi người đừng nghe nó nói xàm bậy, tôi là trong sạch, không có gì loạn với luân đâu”

“Lúc nãy còn ngoan ngoãn nắm tay nhau, có lẽ không đơn giản như chị nói đâu, chị dâu” Phùng Lục Nhiên đứng đối diện lên tiếng, trong mắt có nét cười, Triệu Minh Khê đứng bên cạnh không nhịn được cùng cười ra tiếng, không ngờ lại bị Đinh Thiếu Khiêm phán cho một câu:”Cả em gái đây cũng là em dâu?”

“Hả?” Triệu Minh Khê đứng hình nhìn mọi người, để ý thấy tay mình đã bị tay của Phùng Lục Nhiên bao phủ từ bao giờ liền đỏ mặt rút ra:”Không có không có, thật sự là không có”

Lúc này Đinh Phụng Mẫn nhìn lại cô và cười….

Aizzz, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười !

Bây giờ cô không biết nên trả lời như thế nào, vì cô chưa xác định được tình cảm mình dành cho boss, một là yêu, hai là tôn trọng, nhưng nó lại lẫn vào nhau làm cô không cách nào xác định được, đâu là yêu, đâu là tôn trọng. Lũ yêu tinh !

Người ta luôn nói, cảm xúc là thứ phức tạp nhất, và quả thực là vậy…

Tim cô ‘thình thịch’ vài giây rồi lại cảm thấy bối rối. Trước kia cô chưa từng tin vào chuyện “yêu nhau từ ánh mắt đầu tiên”, bây giờ lại gặp nhau trong tình cảnh boss và nhân viên, thật không tốt chút nào. Nhưng thử nghĩ xem, tin nhắn đầu tiên anh gửi cho mình, Triệu Minh Khê gần như mất ngủ vì vui sướng đêm đó, cô cũng chả hiểu sao mình lại có cảm giác đó. Có phải chăng cảm thấy anh quá quen thuộc ? Và rồi khi biết anh chính là cậu bé của năm xưa, cô như không nói được gì và sung sướng ôm mộng cả đêm. Anh vắng mặt công ty gần một tuần, cô lại nảy sinh lòng nhớ nhung người xa nhà, có phải chăng những điều đó đủ nói lên rằng, cô đã thích anh, một cách thật lòng ?

 “Cô ấy sắp rồi, chỉ cần tiếp nhận em thôi” Phùng Lục Nhiên thản nhiên lên tiếng, cô oan ức nhìn anh, không ngờ anh lại nhìn lại cô mà không có chút phản ứng hay lời giải thích gì, đơn giản chỉ là… nhìn một cách trìu mến thôi.

*Bốp bốp bốp* tiếng vỗ tay đồng thanh từ phái hai người không hề liên quan đến cặp đôi trước mặt mình, Tô Phàm Dương vờ đưa tay lau khóe mắt mình:”Ôi thật cảm động, đến mức tôi không chịu được mà sẽ buồn nôn lúc nào cũng không hay đâu, mau mà ra khỏi văn phòng tôi mà diễn kịch”

Đương nhiên, bốn cặp mắt dồn về phía anh, Uất Long Duân vội nói:”Ây, mau đi ăn hay gì đi, mặc hắn ta, làm việc nhiều quá nên stress lên não thôi”

Bỗng nhiên Steven từ bên ngoài xông vào, trán anh ta có vương chút mồ hôi, hình như là vừa chạy ào vào, thở hồng hộc hỏi:”Did I miss something?”

“A touching scene” Tô Phàm Dương chỉnh lại gọng kính bên tai và nói.

“Oh men !” Steven vỗ đùi cái đét rồi miệng than một câu, không khí trong phòng đang yên lặng thì Triệu Minh Khê lại cười ra tiếng, và lại nhận được vài cặp mắt hướng đến phía cô. Cảm thấy khó xử, cô hắng giọng nói:”Chúng ta nên đi dùng bữa tối thôi, đi mở tiệc đại thiếu gia của Phùng thị đã trở về…”

Nhắc đến bữa tối, Đinh Phụng Mẫn “A” một tiếng rồi bảo rằng để mình lo, mời mọi người đến nhà dùng. Được thiên kim tiểu thư xuống bếp nấu cho bữa tối, mọi người cũng không có ý kiến gì, người nào xe nấy theo Đinh Thiếu Khiêm là người dẫn đầu đoàn siêu xe khiến cho mọi người trên đường phải trố mắt nhìn.

Quả thật, trong giới thiếu gia tiểu thư, xe cũng là một chuyện làm họ nở mặt nở mày….

Bữa tối do Đinh Phụng Mẫn cùng quản gia nhà mình chuẩn bị, Uất Long Duân là người mở miệng khen ngợi trước. Triệu Minh Khê cũng năm lần bảy lượt thử món này, khen món nọ, còn nói với Đinh Phụng Mẫn rằng cho cô vài công thức về học. Thấy thế Phùng Lục Nhiên liền châm chọc:”Tôi sẽ cho người dạy em nghề dinh dưỡng, lúc đó hạ độc tôi cũng là chuyện chưa muộn”

Triệu Minh Khê chu miệng lên phản bác:”Dù có nấu cho ai ăn chắc chắn anh sẽ không được hưởng phước từ tôi đâu”

“Lời ông chủ em dám không nghe lời ?”

“A, xin đừng nhắm vào tiền lương tháng này, nó rất là cần thiết cho tôi a, anh… anh là người được ăn đầu tiên mà”

Phùng Lục Nhiêm mỉm cười hài lòng, lâu lâu lại quay qua lấy tay làm khăn ăn cho cô, vì trên miệng cô không dính vài hạt cơm cũng sẽ có vài giọt nước. Nhiều khi hành động như vậy của anh cũng khiến cô cuống quýt không thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro