Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 :

“Này này, em đưa chị đi đâu đấy, a, túi đồ, còn chưa lấy túi đồ mà” Đinh Phụng Mẫn mặt nhăn nhó ngồi trên xe. Thật ra lúc nãy ở quầy ngũ cốc, cả hai đang còn nói chuyện rất thoải mái, thậm chí cô còn hỏi anh muốn ăn loại ngũ cốc nào, cứ như đôi vợ chồng thật sự. Vậy mà sau cú điện thoại của một tên phá rối Steven ấy, anh không cần biết cái gì đang trước mắt, kéo cô đi một mạch ra khỏi siêu thị và lên con Ferrari. Ngồi trong xe cô cứ lảm nhảm không thôi, anh cau mày nói:”Tôi cho người mua lại cái khác”

“Lúc này thì không phải túi đồ, mà là đi đâu vậy?”

Anh im lặng không trả lời, chiếc xe nhanh chóng hòa vào con đường tấp nập xe cộ, Đinh Phụng Mẫn thấy anh không nói gì cũng giữ im lặng, trong lòng lại còn thầm nghĩ tối nay nên ăn gì…

Lúc này Uất Long Duân đi qua đi lại trong phòng, tiến sĩ Tô thở dài:”Anh ngồi yên đi, tin vui như thế mà mặt mày anh như vậy, tôi còn sợ tên Phùng Lục Nhiên đó cho anh một đấm vào mặt.”

Uất Long Duân trừng mắt nhìn tiến sĩ Tô, Phùng Lục Nhiên dắt tay Triệu Minh Khê bước vào, mặt lạnh lùng hỏi:”Sao?”

Tiến sĩ Tô trong áo blouse đứng dậy, tay đưa giấy báo kết quả, nói:”Đây là kết quả chính xác rồi đấy, lần sau là không có đâu”

Phùng Lục Nhiên buông tay cô ra và tiến đến chiếc ghế sôpha trong phòng của tiến sĩ Tô mà ngồi, tay lật lật vài trang giấy, ôi động tác thật tao nhã. Thấy còn một tờ kết quả giống như Phùng Lục Nhiên đang cầm, Uất Long Duân nhướng mày chỉ vào nó, hỏi:”Còn cái này thì sao?”

Vừa dứt lời, Đinh Thiếu Khiêm từ bên ngoài bước vào, tay trong tay Đinh Phụng Mẫn. Cô nhăn nhó nói với anh:”Em đi như chạy, chị đau gót chân quá đi mất”.

“Thiếu Khiêm, chào em trai cậu đi” tiến sĩ Tô tươi cười nói, với cách xưng hộ thân mật của anh ta là lẽ đương nhiên, vì anh ta là bạn học cùng đại học của Đinh Thiếu Khiêm và Phùng Lục Nhiên.

Lúc đó Phùng Lục Nhiên là sinh viên khoa quản trị kinh doanh. Đinh Thiếu Khiêm vì lười nhác nên bỏ qua cơ hội đại học Yale, ngược lại anh bảo còn muốn học đại học ở nước mình, hà cớ gì phải sang tận châu Âu chứ, cơ hội còn dài, từ từ mà đón lấy, vì vậy anh vào khoa nghiên cứu và sáng chế. Từ đó, Đinh Thiếu Khiêm đã gặp được Tô Phàm Dương, còn được gọi là tiến sĩ Tô. Cả hai cùng thân với nhau, cho tới khi Đinh Thiếu Khiêm đi Mĩ, Tô Phàm Dương đã làm quen được Phùng Lục Nhiên qua sự tình cờ ở buổi tổng kết cuối năm. Anh được người bạn kể rằng có người anh thất lạc, say này có lẽ sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của mình.

Tuy nhiên, Tô Phàm Dương lại không hề đề cập đến mối quan hệ bạn bè của anh với Phùng Lục Nhiên cho Đinh Thiếu Khiêm biết sau khi về nước.

Sau này, khi đã ra trường, ai cũng thành đạt trên con đường sự nghiệp. Khi đảm nhận nhiệm vụ sét nghiệm DNA của Phùng Lục Nhiên, anh cũng không phản bác gì, vui vẻ nhận yêu cầu giúp đỡ từ người bạn. Rồi vài tuần sau, có một tiểu thư họ Đinh đến nhờ anh xét nghiệm DNA, anh đã rất ngạc nhiên khi đối chiếu bản kết quả của cả hai bên. Sau vài lần xét nghiệm lại, Tô Phàm Dương đã khẳng định rằng, Đinh Thiếu Khiêm và Phùng Lục Nhiên chính là anh em.

Quả là một sự trùng hợp do trời ban cho !

Được hôm nhàn rỗi, anh muốn xem vở kịch pha chút cảm động, Tô Phàm Dương đã gọi cả hai để hội tụ gia đình. Trong lòng anh bây giờ là pha chút vui mừng lẫn vui đùa. Uất Long Duân nhìn vẻ mặt của gã mặc áo blouse liền nhướng mày nhìn cảnh đối diện, thật là trùng hợp.

Tên Phùng Lục Nhiên, hay là em trai đang đứng cạnh người con gái mình yêu, lại còn tay trong tay đứng đối diện với tên Đinh Thiếu Khiêm, hay là anh trai cũng đang đứng cạnh người con gái mình yêu, cũng là tay trong tay….

Trong lòng Triệu Minh Khê bây giờ đang có bao nhiêu câu hỏi đặt trong lòng, nhưng bây giờ câu hỏi chính là : chuyện gì đang xảy ra vậy ?

Đinh Phụng Mẫn hết nhìn em trai mình lại nhìn cặp đôi đối diện, thấy tình cảnh khó xử liền lên tiếng:”Vậy ra tôi đã đoán đúng?”

Tô Phàm Dương phản bác:”Không phải là đoán, mà là sự thật”

Nhìn người đối diện với một ánh mắt có chút mất mát, Phùng Lục Nhiên hỏi:”Anh có biết mình là ai không?”

Đinh Thiếu Khiêm nhớ rằng mẹ nuôi mình đã từng đề cập đến chuyện người em trai, còn nói rằng anh họ Phùng, còn họ tên là gì, mẹ anh không hề nói.

“Tôi còn nhớ mình họ Phùng, nhưng lại không rõ họ tên”

“Phùng Lục Khiêm” Đinh Phụng Mẫn bên cạnh nhìn anh nói, môi nở một nụ cười, Đinh Thiếu Khiêm nhíu mày nhìn cô, tay nắm rất chặt.

Không để anh trả lời, cô vẫn giữ nụ cười ấy, nói tiếp:”Nhưng em biết không ? Chị lại thích tên Thiếu Khiêm hơn Lục Khiêm đấy…”

“Không ai cấm anh ấy đổi tên lót trong giấy khai sinh đâu” Phùng Lục Nhiên lạnh lùng nhìn phong cảnh xung quanh, nói xong anh lại tiến đến ghế sôpha lúc nãy và ngồi xuống, tay ngoắc ngoắc Triệu Minh Khê, ý bảo cô lại ngồi cùng.

Triệu Minh Khê đời nào dám phản bác ý boss, liền ngoan ngoãn tiến đến chiếc ghế bên cạnh ngồi, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì bị anh kéo tay, mất đà nên cô lại đặt mông lên đùi anh, tay lại vòng qua cổ anh. Nhìn những người xung quanh, cô đỏ mặt đến mức không còn lỗ chui.

“Ngại gì ? Em là người con gái của tôi, chuyện em ngồi như thế nào không phải họ quản” Phùng Lục Nhiên nhìn cô, bá đạo tuyên bố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro