Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27 :

Trong 10 phút chờ đợi Triệu Hữu Nhạc, cô phải tìm mọi lý do để tránh né sự chuẩn bị của Phùng Lục Nhiên, nào là có điện thoại, cần phải gọi cho đối tác, vệ sinh, thắc mắc,…

“Tôi thấy hai cô rất là trẻ nha, lại có học thức, theo tôi thấy tuổi hai cô tìm được việc làm rất dễ, sao lại vào đây làm?” Triệu Minh Khê cố kéo dài thời gian, thầm cầu nguyện trong lòng cho chị mình đến mau một chút.

Chưa kịp trả lời, hai người làm kia bị chặn họng bởi tiếng chuông điện thoại của cô, trong điện thoại vang lên tiếng của Triệu Hữu Nhạc:”Chị tới rồi, đang ở trước nhà, chị phải viện cớ là gặp Phùng tiên sinh người ta mới cho vào, em mau ra đi”

Triệu Hữu Nhạc nhìn những người xung quanh, liền giả vờ nói:”Vâng, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng, ngài chờ tôi chút” song lại quay qua nói với những người trong phòng :”Thật ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.

Cô liền đi nhanh ra ngoài rồi tiến thẳng đến cái cửa sau vài giây đi bộ, nhìn thấy Triệu Hữu Nhạc đang đứng nói chuyện với ai đó, cô liền đi nhanh hơn thì thấy Phùng Lục Nhiên đanh lịch sự nói chuyện với chị mình. Thôi chết, không xong rồi, tại sao hai người lại nói chuyện với nhau, ây da, lần này mình tiêu rồi !

Thấy Triệu Minh Khê từ bên trong bước ra, anh quay qua nhìn cô và nói với Triệu Hữu Nhạc:”Triệu tiểu thư, cô có hay biết gì về em gái mình bây giờ không?”

Triệu Hữu Nhạc khó hiểu nhìn anh, đừng nói là cô, cả Triệu Minh Khê ngây ngơ cũng không biết gì, cô lên tiếng hỏi:”Em gái tôi có chuyện gì sao?”

Phùng Lục Nhiên cười, tay kéo Triệu Minh Khê đến bên cạnh mình, khoác lên vai cô mà nói:”Em gái của Triệu tiểu thư chính là… bạn gái tôi”

Được rồi, bây giờ không chỉ Triệu Hữu Nhạc ngạc nhiên nhìn hai người đang diễn trò trước mặt mình mà cả đứa em gái của cô cũng miệng lẫn mắt chữ O. Triệu Minh Khê khóc không ra nước mắt, sao lại nói như thế trước mặt chị cô chứ, cô đã tội tình gì đâu:”Phùng tổng, anh nói gì vậy, tôi không thấy buồn cười tí nào”

“Đương nhiên là không buồn cười, vì đó là sự thật mà” Phùng Lục Nhiên nhún vai nói với cô, Triệu Minh Khê vòng tay ra sau eo anh và ngắt một cái, anh cũng không có biểu hiện đau hay phản ứng gì, chỉ là từ cái khoác vai xuống tới cái eo và ôm chặt hơn.

Triệu Hữu Nhạc thấy cả người đàn ông lẫn em gái mình đứng trước mặt ôm eo nhau, cô hít một hơi sau, nói:”Minh Khê, có thật là…?”

Cô hốt hoảng đẩy anh ra liền liền biện hộ cho mình:”Không có không có, anh ta nói xàm đấy.”

Lúc này từ trong xe có mẹ Triệu bước ra, mặt mày có chút không hài lòng, Triệu Minh Khê ngạc nhiên nhìn mẹ mình, Phùng Lục Nhiên tỏ thái độ tôn kính tiền bối. Bà nhìn cả hai người trước mặt mình:”Có thật là hai đứa đang quen nhau không?”

“Oan cho con quá mẹ ơi, con thật không có, con chỉ” còn chưa nói hết, Phùng Lục Nhiên đã lên tiếng:”Tụi con đang quen, thưa bác”

Mẹ Triệu nhíu mày nhìn đứa con gái mình mặt mày khó coi, bình tĩnh hỏi:”Sao tôi thấy con gái tôi nhìn không giống là đang yêu cậu?”

Phùng Lục Nhiên nhìn người con gái bên cạnh, liền mỉm cười nhẹ, nói:”Cô ấy là đang hạnh phúc”

“…” Triệu Minh Khê không biết nên biện hộ cho mình gì nữa, miệng tên này dẻo còn hơn cả ông tiên. Thật không hiểu tại sao trên đời lại có loại người này. Từ một ông boss trẻ tuổi, gái theo đầy hàng, men thì men mà gian thì cũng gian, loại người đàn ông hoàn hảo về thân hình này, tương lai sáng rực, lại đi chọn cô, thật không hiểu nổi.

Thấy nói chuyện ở đây có vẻ bất tiện, anh cho người dẫn họ vào phòng khách, rót trà, bánh trái, bày đầy cả trên bàn. Sau cuộc trò chuyện mẹ dâu, chàng rể, cả nhà cô mới biết anh cũng từ trại mồ côi Lý Ái mà xuất thân, rồi những chuyện ngày xưa của anh, những ngày anh cũng tìm kiếm cô, trong lòng Triệu Minh Khê có chút rung động, anh ta còn nhớ mình lâu hơn mình tưởng.

Trò chuyện một lát thì Phùng Lục Nhiên nhận được tin nhắn của Uất Long Duân, Triệu Hữu Nhạc và mẹ Triệu cũng không ở lại phiền đến anh, cần phải về để rước An An. Có riêng mỗi Triệu Minh Khê bơ vơ hỏi:”Còn con thì sao?”

Mẹ Triệu quay qua nói:”Để tiểu Nhạc đưa con đến công ty”

“Không cần đâu, con sẽ đưa cô ấy” Phùng Lục Nhiên đứng dậy chỉnh lại bộ comple, lịch sự nói với mẹ Triệu

“Vậy thì phiền cậu rồi” mẹ Triệu cười nói

“Đó là chuyện con nên làm”

Chiếc xe của Triệu Hữu Nhạc dần xa biệt thự, anh quay qua nhìn cô, Triệu Minh Khê nghĩ rằng phen này mình không thoát được, tay anh nắm cô rất chặt, cô có thể cảm thấy được rằng, tay mình rất đau !

“Em hay thật, dám gọi cả tiền bối đến dạy dỗ anh”

Triệu Minh Khê oan ức nói:”Tôi đâu có gọi cho mẹ, tôi… gọi cho chị” từ “gọi cho chị” phát ra từ miệng cô rất nhỏ, nhưng rồi cũng lọt vào tai anh.

Thấy anh không nói gì, cô nghĩ mình chắc là thoát nạn rồi, thật không may lại bị anh lôi lên xe và lại đi đâu đó. Cô thắc mắc hỏi, có phải là về công ty không ? Nhưng anh lại trả lời:”Đi trung tâm xét nghiệm DNA, Uất Long Duân đang chờ”

“Nhưng buổi họp…”

“Để đó tính sau”

Phùng Lục Nhiên tập trung lái xe, cô cũng không dám quấy rối anh, cái gì mà trung tâm xét nghiệm DNA chứ, muốn xét nghiệm cái gì ? Nghĩ một hồi cô mới nhớ đến Đinh Thiếu Khiêm, không lẽ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro