Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 :

Cuối cùng Triệu Minh Khê cũng đã gặp được anh, mới sáng sớm mà đã chạm mặt nhau ở bãi giữ xe. Vừa xuống xe, cô đã thấy anh đứng dựa vào cánh cửa xe của anh, khoanh tay như chờ đợi một điều gì đó…

“A, Phùng tổng, chào buổi sáng….”

“Ừm”

“Vậy.. tôi xin phép đi trước” cô vội tránh né và đi đến phía thang máy. Thật không may bị anh giữ lại, kéo cô lên xe và ấn ga. Chạy một đoạn thì mới để ý : cô chưa gài dây an toàn.

Triệu Minh Khê còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy mình đã bị bắt ngồi trên xe của ông chủ. Phùng Lục Nhiên nghiêng người qua gài dây cho cô, Triệu Minh Khê theo phản xạ ôm mình lại:”Anh..anh….anh làm gì vậy?”

Bị phản ứng của cô làm cho buồn cười, anh nói:”Dây an toàn”

Cô nhìn lại chưa thấy mình gài dây liền “À” một tiếng, định xoay người thì thấy anh vẫn còn nghiêng người về phía mình. Triệu Minh Khê khó xử nhìn anh:”Phùng tổng, anh có thể.. tráng sang một bên được không?”

Phùng Lục Nhiên bỗng nhiên chồm người cao hơn, nghiêng về bên cô nhiều hơn, và…

“A, Phùng tổng, anh…anh…” cô ôm một bên má mình, mắt mở to hỏi.

“17 năm”

Triệu Minh Khê khó hỉu nhìn anh, hỏi:”Hả ?”

“Tôi….”Anh dừng lại một chút rồi lại trả lời :”Chờ em 17 năm rồi”

Nhất thời cô không biết nói gì tiếp theo, hoàn toàn cứng họng và hóa đá…. Việc đầu tiên cô làm là cố mở cửa xe và chạy ra ngoài. Nhưng cái cánh cửa này có vẻ như….bị khóa khá chặt.

Phùng Lục Nhiên ấn ga rẽ phải làm cô mất đà đập mặt vào mặt ghế, cô oan ức xoa xoa cái trán mình. Anh cười đắc ý rồi cứ một mạch đưa cô đi mà không hề nói lấy một câu nào.

Theo cô nhớ thì hôm nay sẽ họp tổ, nhưng bây giờ đang bị “bắt cóc” tạm thời nên đành phải gọi cho Lý Uyên Uyên với lý do là bị sốt cao…

Bên cạnh, Phùng Lục Nhiên đang lái xe, nghe thấy cô viện này nói nọ, anh liền mỉm cười, lại nụ cười hiếm thấy ấy.

“Tại sao lại cười ? Phùng tổng phải thông cảm cho tôi mới đúng chứ, vì anh mà bây giờ tôi thành người được để ý nhất trong tổ đó, không biết nên cảm ơn hay mắng chữi đây?”

“Đi một lát rồi về”

Cô nhún vai rồi chỉnh lại tư thế ngồi, tay chống lên thành cửa xe, cằm tựa lên nắm tay, cô chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, đến bây giờ mới để ý rằng, thành thị bây giờ thay đổi rất nhiều. Thời cô còn nhỏ, nơi đây cũng chỉ là những ngôi nhà nho nhỏ chen chút nhau mà cao, mà thấp. Mãi cho đến bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, nhà lại muốn chạm đến bầu trời…

Ngồi một chút cũng thấy ê cả cái chân, cô nguyền rủa tên nào đã tạo ra cái loại quần jean này, mới ngồi một chút mà đã như vậy thì làm sao đây ?

Vừa là cảnh nhà tầng cây cao thì bây giờ là nhà to đất rộng, bao gồm cả thiên nhiên thì là một phong cảnh tuyệt vời. À đúng rồi, là khu biệt thự…

Gì đây gì đây, bây giờ anh chở cô đi chơi sao ? Đi thăm họ hàng bà con cô bác của anh à ? Không được !

Cô lên tiếng hỏi:”Chúng ta đi đâu vậy?”

Anh thản nhiên lên tiếng :”Về nhà tôi”

“Cái gì ? Về nhà anh làm gì chứ ?”

Phùng Lục Nhiên không nói gì, lái xe vào khuôn viên biệt thự sau khi cánh cổng to lớn được mở. Triệu Minh Khê cứ ngơ ngơ nhìn xung quanh, anh vòng qua chỗ cô và mở cửa cho Triệu Minh Khê. Cô bướng bỉnh không chịu ra xe, anh phải chui cả người vào kéo cô ra. Triệu Minh Khê nhăn mặt nắm chặt dây an toàn. Phùng Lục Nhiên hết cách liền chui ra ngoài, đóng cửa xe lại và thản nhiên bước vào nhà, à nhầm, biệt thự…

Cô trơ mắt nhìn anh, sao lại bỏ mình ở lại trong xe chứ, ôi trời, lại còn bước đi thanh thản vào nhà nữa ấy chứ. Triệu Minh Khê khó chịu nhìn anh, cô tháo dây an toàn và mở cửa bước xuống, bây giờ được tận mắt chứng kiến như thế nào là một người yêu thiên nhiên thì cô tin chắc rằng, Phùng tổng chính là người thích hợp.

Bỗng có một cô gái nhìn rất trẻ, chắc là 19, 20 gì đó mặc bộ đồ phục vụ, lễ phép nói với cô:”Triệu tiểu thư, mời cô theo tôi qua bên này”

Triệu Minh Khê tay cầm túi xách, hỏi :”Phùng tiên sinh đâu rồi?”

Cô gái ấy vẫn giữ độ lễ phép nói:”Phùng thiếu gia dặn tôi chuẩn bị cho cô xong rồi mới được đưa đến gặp cậu ấy.”

“Chuẩn bị gì chứ?” cô khó hiểu đi theo cô gái này, đi đến một gian phòng to lớn cô mới biết : mình đang biến thành nữ nhân vật chính trong phim Boys Over Flowers rồi !

Thấy có nhiều người trong đây, cô cảm thấy không được tự nhiên, cộng thêm phần khó xử liền viện cớ ra ngoài nghe điện thoại, ra đến khuôn viên, cô vội vã ấn số của chị Triệu Hữu Nhạc:”Alô ? Chị Hữu Nhạc, là em đây, chị mau đến đón em ở biệt thự nằm trên đường X được không ?”

Triệu Hữu Nhạc ngạc nhiên la lên, hỏi:”Cái gì ? Em làm gì ở nhà Phùng Lục Nhiên vậy?”

Triệu Minh Khê để xa cái điện thoại ra tai mình, một lúc sau mới áp sát lại vào tai:”Bây giờ không tiện nói, chị mau đến đây cứu em với !!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro