Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25 :

Sáng hôm sau, Triệu Minh Khê đi bằng khu A qua khu B, hôm nay cô không còn cả gan nào mà đi trực tiếp lên khu B cả, vì sợ đụng mặt ông boss khó tính….

Giáng sinh gần kề, Đài Bắc dần bước vào mùa khắc nghiệt nhất. Cô vô tình đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo của khu A, có cái áo màu cô thích, nhìn vào điện thoại đã gần 8h nên cô đành tự nhủ:”Thôi, tan làm hãy thăm nó, chờ chị nhé…”

May mắn thay, suốt “chuyến hành trình” không đụng mặt Uất Long Duân hay Phùng Lục Nhiên. Cô vui vẻ ngồi trong phòng đánh văn bản và kí sổ sách. Lý Uyên Uyên từ dưới lầu 4 lên đây đưa tài liệu cho cô, đúng ra là xả giận:”Tên Uất Long Duân thối tha đó, hôm qua hứa đi ăn tối với mình, kết quả là bảo có việc ở công ty, đến gần 9h tối mới gọi hủy hẹn mình, hừ!”

Triệu Minh Khê cười ngại giải thích:”Hôm qua anh ấy bị Phùng Lục Nhiên tăng ca đột ngột…”

“Vậy ra tối qua cậu cũng có mặt?”

“À thì..mình cũng bị bắt tăng ca.”

Lý Uyên Uyên “À” một tiếng rồi bảo đi xuống dưới làm việc, cô cũng không giữ lại:”Ừ, trưa gặp”.

Kì lạ thay, sáng giờ không thấy động tĩnh gì của Phùng Lục Nhiên, cô cảm thấy không yên ổn chút nào. Không đơn từ chức, không cảnh cáo, không báo cáo, không lệnh triệu tập,… Cả Uất Long Duân cũng không thấy vi vu trước cái thang máy, hai người này hôm nay làm sao vậy ?

Giờ nghỉ trưa, cô ngồi cùng bàn với hai cô bạn, Hà Phi Duyên thấy một người thì bực dọc ăn hết ga, một người thì chứ nhìn ngẩn ngơ vào cái dĩa đồ ăn, cô chịu không nổi liền hỏi:”Hai cậu rốt cuộc người nào bị thất tình, người nào bị tiểu nha đầu chọc tức vậy hả?”

Triệu Minh Khê lắc đầu không nói gì, cho vài muỗng súp lên miệng, lát sau lại bảo không đói, bỏ lại hai cô bạn ở nhà ăn mà đi lên lầu. Trong lòng không biết đang có cảm giác gì, nhưng cô biết rằng đây là cái cảm giác không được thoải mái cho lắm, giống như thiếu đi một người vậy.

Cô phải thừa nhận từ khi biết Phùng Lục Nhiên là cậu bé cùng trại với cô, bản thân Triệu Minh Khê đã có suy nghĩ cũng như cảm giác khác hẳn đối với anh ta. Cảm thấy anh ta tuy lạnh lùng nhưng bên trong rất gần gũi, cảm thấy anh ta rất trân trọng quá khứ, thậm chí kể cả người con gái lúc xưa mình tặng đồ chơi vẫn còn nhớ và vô số cảm giác khác. Tuy nhiên, cái cảm giác hiện tại của cô là nhớ anh. . .

Mối quan hệ của cô và Phùng Lục Nhiên đang dừng lại ở giai cấp chủ nô và nô tì. Cô làm thì cô sẽ được trả lương, còn anh ta có lẽ rung đùi vài giờ là có tiền dùng ngay. Cô không biết có thể tiến xa được hay không, chỉ biết rằng, cô và anh, cùng thế giới, khác giai cấp.

Đã một tuần rồi không thấy Phùng Lục Nhiên và Uất Long Duân, cô cảm thấy khó chịu và trống vắng. Nhiều lúc cô muốn gọi nhưng lại thôi, sợ quấy rối anh, sợ gọi không đúng lúc, và sợ….

Triệu Minh Khê thừa nhận mình nhớ anh, nhưng đã là quan hệ gì thì cho ra quan hệ ấy, có ai mà làm thư ký riêng của một giám đốc tài ba, đẹp trai, lạnh lùng mà không mê chứ ? Chết, cô thuộc loại đó rồi….

Đinh Phụng Mẫn hôm nay định làm một người phụ nữ đảm đang việc nhà, khoác lên mình một bộ đồ giản dị đi vào siêu thị mua thực phẩm. Đinh Thiếu Khiêm vì cứ vùi đầu vào chế tạo loại khẩu súng mới nên cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, Đinh Phụng Mẫn có chút không đành lòng nên kéo anh đi siêu thị cùng. Lúc đầu cô lấy hết can đảm xông thẳng vào phòng anh:”Chị chán quá, Thiếu Khiêm, đưa chị đi chơi đi !”

“Không”

“Gì đây ? Em tính lập phản à?”

Đinh Thiếu Khiêm không trả lời, tay cứ xoay bút rồi lại ghi chép lên sơ đồ trên bàn của mình, Steven ngồi trên giường đánh chữ liên tiếp trong Ipad, mặc kệ hai người trước mặt. Đinh Phụng Mẫn tắt đèn bàn ở chỗ của anh, Đinh Thiếu Khiêu nhíu mày, búng tay một cái, đèn có trở lại, Đinh Phụng Mẫn cũng không chịu thua, vỗ tay một cái, đèn lại tắt…

“Này, có để yên cho người ta làm việc không?” Steven chịu không nổi hai người này nên hét lên, Đinh Phụng Mẫn liền giả vờ làm vẻ sợ sệt, quay qua nói với anh:”Thiếu Khiêm, em xem, người ta đuổi hai chị em mình kìa, chúng ta đi thôi”

“Em chứ không phải tôi” Đinh Thiếu Khiêm lạnh nhạt trả lời, tay vẫn cứ tiếp tục ghi chép.

Steven thản nhiên lên tiếng, giọng có chút hạ hỏa :”Thay đổi cả cách xưng hô, chậc chậc, bà chị à, tôi nói cho bà chị hay, đời này bà chị không thoát khỏi nó rồi, hắc hắc.”

“Không đi thì không đi, vậy thì chị một mình lái xe đến đó, rồi sau đó đi đâu đấy không cần biết, em mà đi tìm chị là liệu hồn!”

Đinh Thiếu Khiêm nghe lời “đe dọa” vừa rồi liền ném đi cây viết chì trong tay cái cốp lên tường và mặc áo khoác vào, bước ngoài và đóng cửa cái rầm, Đinh Phụng Mẫn liền cười đắc ý. Steven đang tập trung vào các chi tiết của khẩu súng, nghe chấn động mạnh liền la lên:”What the heck was that?”

Đinh Phụng Mẫn liền cười ra tiếng, đáp lại anh:”The door, hắc hắc!”

Trong siêu thị, Đinh Phụng Mẫn thích thú đẩy xe đẩy đi trước, anh đút tay vào túi đi theo đằng sau. Bao nhiêu cô gái trong siêu thị cứ nhìn chằm chằm vào anh, người thì khen trai đẹp, người thì khen mĩ nam,… Đinh Thiếu Khiêm để ý đến cô, phản ứng của cô là : không quan tâm.

Anh liền tỏ vẻ không hài lòng, tiến lên gần cô và khoác tai lên vai của Đinh Phụng Mẫn. Cô cười không nói gì, tiếp tục đẩy xe và mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, Đinh Thiếu Khiêm liền nhận ra rằng : cô ấy chấp nhận mình rồi.

Đinh Thiếu Khiêm nở một nụ cười hiếm thấy, nắm lấy tay cô và cho vào túi áo khoác mình, Đinh Phụng Mẫn ngoan ngoãn làm theo, may ra không tát anh như lần trước.

Nhiều người nhìn vào cứ tưởng cặp tình nhân đang bồi đắp tình cảm cho nhau, mà nếu là người quen thì điều đầu tiên họ làm là hét lên 2 chữ :”Loạn luân !”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro