Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24 :

Từ trong phòng tắm bước ra, Triệu Minh Khê lau khô tóc mình, ngồi trước gương trang điểm mà lau lau cái tóc rối xù ấy, tự dưng cô lại nhớ đến chuyện lúc nãy….

Ôi trời ơi, Triệu Minh Khê ơi là Triệu Minh Khê, mày làm sao ấy ? Tự dưng tính tò mò trỗi dậy làm chi nên giờ rước họa vào thân đây, ôi….

Phùng Lục Nhiên trên người mặc bộ đồ ngủ, trong phòng làm việc ở nhà mình, anh ngồi xem lại tấm ảnh của ba mẹ, trong lòng bao nhiêu phiền não. Song, anh lại nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy ở văn phòng, chợt anh cảm thấy buồn cười, nở một nụ cười lâu rồi không thấy…

“Thiếu Khiêm, đừng uống nữa, nghĩ đến chị cậu đi kìa” bên cạnh Steven cố giành lấy ly rượu của Đinh Thiếu Khiêm, còn giấu đi chai rượu trên bàn. Mỗi lần sờ trên bàn không thấy bình rượu, Đinh Thiếu Khiêm lại gọi nhân viên phục vụ :”Một chai nữa”.

Steven năm lần bảy lượt giấu đi chai rượu mà mỗi lần anh gọi, thầm đếm trong lòng đã bao nhiêu chai dưới chân mình rồi…:”Còn lấy cho nó thêm một thì cậu chuẩn bị nghỉ việc!”

Người nhân viên phục vụ liền sợ hãi nghe lời và đi ra ngoài đóng cửa, bên trong chỉ còn anh và Steven. Lão Hồ Yên - chủ bar mà họ đang ở liền tự nhiên bước vào, miệng cười cười :”Đinh thiếu gia, Steven đại nhân, cơn gió nào thổi hai ngài đến nơi của tôi vậy? Sao lại giấu rượu dưới chân thế này… À, để tôi gọi vài em vào uống cùng hai người nhé?”

Nói rồi lão Hồ Yên vỗ tay 3 hồi, có ba người phụ nữ đi vào, thân hình nóng bỏng, mặc đồ rốn hở rốn, đùi hở đùi đến ngồi giữa Đinh Thiếu Khiêm và anh, Steven nóng nảy mắng lão Hồ Yên :”Ông bị điên à, Đinh thiếu gia các người say không ra say, xỉn không ra xỉn, còn gọi gái vào vuốt ve nhau, muốn đóng cửa tiệm trước Tết sao?”

Lão Hồ Yên biết mình đắc tội liền câu ngọt cầu xin:”Steven đại nhân bớt nóng, tôi sẽ đuổi ra ngoài hết liền. Đi ra ngoài hết cho tôi, mau, đi hết, ai còn chậm chạp lề mề thì trừ lương cả năm !”

Đám con gái mặt xanh lét xô lấn nhau chạy ra ngoài, tên nhân viên lúc nãy hỏi một cô tóc đỏ:”Bị ông chủ đuổi à?”

Cô gái tóc đỏ bực dọc đứng chỉnh áo mình, không ngần nagị trước mặt mình là gái hay trai, vừa kéo vừa nói:”Lão ta xem trọng hai người đó lắm”.

Steven lấy điện thoại gọi cho người làm ở nhà của Đinh Phụng Mẫn, nhờ người đến lấy xe của đinh thiếu gia họ về, đêm nay anh sẽ làm tài xế cho Đinh Thiếu Khiêm. Anh khó khăn đỡ tên bạn say rượu mình đứng dậy và đưa ra bãi xe, lão Hồ Yên không dại gì đứng yên một chỗ mà nhìn, liền theo sau Steven và giúp anh đưa Đinh Thiếu Khiêm vào xe mình. Hồ Yên phép tắc chào một câu:”Đại nhân về cẩn thận” rồi ôm bụng bia của ông ta vào trong quán.

Trên xe anh khó chịu mở cửa sổ cho mùi rượu thoáng ra ngoài, muốn cho anh chết ngộp à ? Đinh Thiếu Khiêm trên xe nằm cứ lảm nhảm:”Phụng Mẫn…Phụng Mẫn…”

Steven chưa bao giờ thấy tên bạn mình như vậy, đó giờ cùng hắn ta giao du trong giới ngầm, người nào cũng phải nể hắn ta, kể cả mẹ của anh nói chuyện với Đinh Thiếu Khiêm cũng phải lựa lời, uốn lưỡi 7 lần mới dám nói cho vừa ý, vậy mà hắn ta bị hạ gục bởi chính người chị của mình !

Về đến biệt thự, anh nhờ quản gia đưa Đinh Thiếu Khiêm vào phòng. Đinh Phụng Mẫn mắt hơi đỏ hoe từ trong phòng bước ra thấy người hầu đang đưa em trai mình vào phòng, mùi rượu xộc vào mũi cô làm cô phải bịt mũi lại. Steven từ dưới đi từng bậc thang lên, thấy Đinh Phụng Mẫn liền thở dài, nói:”Bà chị à, tôi là tôi không có ý gì nhưng chưa bao giờ tôi thấy nó như vậy, bà chị nên nghĩ như thế nào cho nó vui lòng đi, ngày mai Thiếu Khiêm có buổi gặp mặt với Đại tướng của bang Đại Phong, nó say thế này tôi sợ nó lảm nhảm gì đó trong cuộc gặp mặt, thôi, tốt nhất nó ở nhà, tôi đi thay cũng không thành vấn đề gì.”

“Vừa nãy…hai người đi đâu vậy?” Đinh Phụng Mẫn giọng hơi mất tự nhiên, tay lau vội nước mắt còn đọng trên má.

“Đi chơi gái” Steven nhún vai nói.

“….” Đinh Phụng Mẫn không biết nói gì hơn, liền gật đầu và đi xuống cầu thang, tiến thẳng vào bếp. Steven liền vào phòng của mình xem lại vài tài liệu.

Sáng sớm thức dậy, Đinh Thiếu Khiêm cảm thấy đầu mình như búa bổ, mắt nheo nheo nhìn xung quanh căn phòng. Nhìn lại mình thấy còn mặc bộ comple của hôm qua, nồng nặc mùi rượu trên giường… Anh khó chịu xuống giường, nhìn trên bàn thấy có ly nước và viên thuốc. Khỏi cần phải nói, là Đinh Phụng Mẫn chuẩn bị chứ không ai khác. Anh cầm lên và uống viên thuốc, điện thoại rung lên, có tin nhắn.

Là tin của Steven, anh bây giờ mới biết rằng mình có hẹn với bang Đại Phong… rượu cũng có tác dụng làm đãng trí, tuyệt !

Anh cảm thấy càng không chịu được mùi của chính mình liền đi tắm, nước lạnh làm đầu óc anh thấy thoải mái hơn…

Xuống nhà với mái tóc còn vương vài giọt nước, người chị đáng yêu của anh đang vào bếp nấu thức ăn, chiếc tạp dề ôm lấy thân hình gợi cảm của cô ấy khiến anh phải cố kiềm chế mình. Anh cố đảo mắt nhìn chỗ khác nhưng rồi vẫn cứ nhìn cô ấy.

“Em dậy rồi sao ?” Đinh Phụng Mẫn tay cầm chén canh gà, mùi hương bay xung quanh khiến bụng anh đánh trống.

“Ừ” Đinh Thiếu Khiêm ngồi vào bàn, lắc đầu cho nước văng sang chỗ khác, Đinh Phụng Mẫn mỉm cười đặt chén canh xuống, tay với khăn còn trê cổ anh, tay lau tóc của anh thật khéo, khiến cho anh cảm thấy thật nhẹ nhàng và yên tĩnh.

“Thiếu Khiêm, em đối với chị…là như thế nào vậy?”

Đinh Thiếu Khiêm im lặng không nói gì, một lúc sau động tác của Đinh Phụng Mẫn dần chậm lại, anh mới lên tiếng:”Tình đơn phương 5 năm”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro