Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Phùng Lục Nhiên tắt máy xuống xe, anh hay có thói quen là khóa cửa mỗi khi xuống xe, nhìn lại thấy Triệu Minh Khê khó hỉu nhìn mình, chút nữa là quên luôn là có người trong xe :”Xuống xe”

Cô không nhiều lời liền nghe theo lời của anh, nhanh chóng tháo dây an toàn và xuống xe, chân còn chưa đứng vững đã bị Phùng Lục Nhiên kéo đi:”Á á, Phùng tổng, anh từ từ, tôi muốn ôm đất luôn rồi”

“Lắm lời!” anh buông tay cô ra và đi trước.

Một lần nữa : anh đi cô chạy.

Trong thang máy, Triệu Minh Khê khó chịu xoa xoa cổ chân của mình, thầm chửi rủa trong lòng vài điều không hay…

Ding ~

Uất Long Duân đứng trước thang máy thưởng thức ly coffee tối, thấy Phùng Lục Nhiên từ trong thang máy bước ra liền vui vẻ hỏi :”Chuyện gì thế ? Vì cậu mà tối nay mình lỡ hẹn với gấu Uyên rồi, hazz”

Thấy anh bạn mình không nói gì tiến thẳng vào văn phòng mình, Uất Long Duân liền hiểu ra là có chuyện quan trọng. Anh quay lại nhìn thang máy liền thấy Triệu Minh Khê ngồi chòm hỏm xoa xoa cái cổ chân, anh hắng giọng :”E hèm, Triệu tiểu thư, cửa thang máy mở rồi còn gì…”

Triệu Minh Khê ngước lên với vẻ mặt nhăn nhó, thấy Uất Long Duân liền cười ngại:”A, vậy sao, cảm ơn anh đã nhắc nhở”. Cô đứng lên và đi một cách khó khăn vào phòng mình.

Phùng Lục Nhiên từ lúc vào phòng cứ xem đi xem lại bộ hồ sơ DNA của Đinh Phụng Mẫn làm xét nghiệm, Uất Long Duân từ bên ngoài bước vào:”Chuyện gì vậy”

“Xem đi” Phùng Lục Nhiên đưa cho người đối diện xem, một phút sau, vẻ mặt của Uất Long Duân nếu để cho trẻ con nhìn thấy chắc chắn sẽ cười sặc nước…

“Cậu làm ơn dẹp cái biểu cảm đó hộ tôi” anh nhíu mày nhìn tên cộng sự, hai tay đan vào nhau, đôi lúc nghịch cái cà vạt màu đen.

Lúc này, Uất Long Duân mới cố nói chuyện một cách bình tĩnh:”Nhiên, cậu nghe tôi nói nhé, vào 2 ngày trước tôi đi xem tình hình ở tiến sĩ Tô thì cũng nhận được một bản báo cáo từ ông ấy. Xong sáng nay thì ông ấy gọi tôi bảo là đã xét nghiệm lần thứ ba và kết quả đều là y như nhau, tôi định nói cậu nghe vào ngày mai nhưng không ngờ Đinh tiểu thư lại nhanh hơn tôi một bước.”

“Vậy ra nó là kết quả ?”

“Lần đầu gặp Đinh Thiếu Khiêm tôi đã thấy không ổn, hóa ra đó là lời giải đáp”

Triệu Minh Khê bên ngoài áp sát tai mình vào cánh cửa và đã nghe được chuyện bên trong. Do cánh cửa dày quá, cách âm cũng khá tốt nên cô dùng lực áp tai mình vào cửa. Phùng Lục Nhiên từ trong mở cửa cô liền ngã nhào vào anh, cũng may từ lúc trong phòng anh đã nghe có tiếng động ngoài cửa nên ra xem thử, mở cửa ra liền thấy cái gì đó đổ ập vào mình, theo phản xạ anh đưa tay ra đỡ.

Uất Long Duân hoảng hốt :”Oh my god, Triệu tiểu thư, cô làm cái gì vậy?”

Triệu Minh Khê vì phản ứng không kịp nên nhắm tịt mắt lại, thầm nghĩ trong lòng ôm trúng gì thì trúng, kết quả mở mắt ra cô lại ôm trọn vòng eo rắn chắc của anh, còn cả khuôn mặt thì úp vào lòng ngực của anh, dáng đứng như con vịt…

“Em nghe lén?” Phùng Lục Nhiên nhíu mày đỡ cô đứng dậy, sau đó chỉnh lại bộ comple sau khi bị cô làm lệch.

“À…tôi…tôi, chỉ là… tôi về đây” cô chạy vọt đi, không hề để lại một chút sĩ diện cho người đằng sau.

“Phụt… hahahahaha” sau khi thấy Triệu Minh Khê chạy như người gặp nạn, Uất Long Duân đứng bên cạnh cười thả ga, thấy vẻ mặt u ám của Phùng Lục Nhiên, anh mới dừng cười nhưng đuôi mắt cứ kéo dài….

Cô ngồi trong xe mà tim cứ đập thình thịch. Ôi trời ơi, mình vừa làm gì với anh ra vậy ? Aaaa, tay của mình…tay của mình ôm trọn cả anh ta, ôi mẹ ơi, ngày mai có bị nộp đơn từ chức không vậy, huhu. Triệu Minh Khê tự biên tự diễn trong xe mình, hết suy nghĩ này tới suy nghĩ kia khiến cô vò đầu bức tóc. Ngày mai có lẽ cô sống không yên với Phùng tổng rồi.

Cả hai từ trên lầu xuống tầng hầm, xe anh và Uất Long Duân ra sau theo chiếc Camry. Chỉ thấy sau khi chiếc Canry rẽ phải vào đường cao tốc đối diện, anh và Uất Long Duân đã rẽ đường bên kia. Thấy Uất Long Duân hạ kính xe xuống, anh cũng hạ theo, hắn ta nhìn qua nói với anh:”Là cô ấy, đúng không?”

Phùng Lục Nhiên không nói gì, chỉ cười rồi kéo cửa kính xe lên, ấn ga chạy lên trước chiếc Cadillac rồi sau đó vụt tan trong ánh đèn đường.

Về đến nhà, bố Triệu đang xem báo trong phòng khách, thấy cô về liền với vẻ mặt không vui :”Sao con về trễ vậy?”

Triệu Minh Khê vừa cởi giày vừa nói với bố :”Con đi dùng cơm với khách hàng và tăng ca ạ”

Mẹ Triệu từ trong bếp bước ra, trên tay cầm ly nước đưa cho chồng mình, sau đó nói với cô :”Con đừng tăng ca trễ quá, nhìn kìa, cái mặt không còn chút sức sống”

“Dạ, lần sau chắc chắn sẽ về sớm dùng cơm với mọi người”

Dì Phan cũng từ trong bếp bước ra, trên tay cầm dĩa trái cây:”A, Tiểu Khê về rồi sao, ăn trái cây đi, lúc nãy Tiểu Nhạc có ghé qua chơi, chị con đưa bố mẹ con đi ăn tối, còn mua dư một phần cho con trong bếp kìa”

“Thật sao ? Ây da, An An ơi….”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro