Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 :

Bên trong nhân viên phục vụ ăn mặc rất bắt mắt, một anh chàng trẻ tuổi lịch thiệp hỏi anh:”Xin hỏi quý khách có hẹn trước không ạ?”

Phùng Lục Nhiên nói :”Tôi muốn đặt bàn bây giờ”

Anh ta đối đáp với Phùng Lục Nhiên :”Vâng, xin mời quý khách qua bên đây đăng kí”

Ngồi chờ Đinh Phụng Mẫn cũng là hơn 30 phút, bụng Triệu Minh Khê đã bắt đầu phản kháng, cô đưa ánh mắt nhìn xung quanh, ôi, mọi người ai cũng ăn ngon lành thế này. Cô khóc không ra nước mắt, sao lúc nào mình cũng phải chịu đựng.

“A, thật ngại quá, phải bắt Phùng tiên sinh chờ lâu như vậy, tôi thật có lỗi.” Đinh Phụng Mẫn từ xa tiến lại phía cô và Phùng Lục Nhiên, ngoài cô ta ra còn có Đinh Thiếu Khiêm. Triệu Minh Khê không quan tâm ai và ai đang có mặt tại đây, điều cô cần bây giờ là ăn rồi nói sau, đói quá rồi.

Sau vài câu xã giao với nhau, món ăn cũng đã được dọn lên, vì có sự xuất hiện của hai người “quý tộc” ở đây, cô không dám mạnh bạo trong việc ăn uống, thật bất lịch sự nếu làm vậy. Cho nên cô phải ăn một cách từ tốn nhất có thể, gắp từng món cho thật tinh xảo. Ôi, nếu mà là món Nhật thì cô cũng không dám đụng vào vì đối với cô ăn cá sống rất kinh tởm… Còn nếu là món của Tứ Xuyên, tốt nhất nên tránh xa cô ra, có thể sẽ giành ăn hết đấy.

Món tráng miệng được dọn lên, Đinh Phụng Mẫn mới vào vấn đề:”Là như vậy… Phùng tiên sinh, nếu không ngại tôi xin nói thẳng, Thiếu Khiêm, em cũng nghe nhé. Tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ ở cả hai, nếu là giống nhau về khuôn mặt thì trên thế gian này cũng có rất nhiều, nhưng là tôi có chút nghi ngờ nên đã mạo phạm làm một xét nghiệm nhỏ, và đây là kết quả.”

Nói rồi cô ta lấy trong túi xách một bìa hồ sơ đưa cho Phùng Lục Nhiên và Đinh Thiếu Khiêm xem, sau một phút, phản ứng của cả hai là : Phùng Lục Nhiên có chút ngạc nhiên, Đinh Thiếu Khiêm như biết trước chuyện này nhưng vẫn có chút không tin.

Cạnh bên Triệu Minh Khê len lút nhìn vào tờ giấy mà Phùng Lục Nhiên đang xem, cô lấy tay bịt miệng lại để tránh mình hét lên. Mắt cô mở to như hamster….

Đinh Phụng Mẫn hắng giọng, nói :”Hai người…thấy thế nào?”

Phùng Lục Nhiên bình tĩnh nói :”Chuyện này tôi sẽ nhờ người của tôi kiểm tra lại một lần nữa, nếu đúng là sự thật thì… chào mừng anh tôi trở về nhà. Tôi đi trước, bữa này sẽ do tôi trả.” Anh nói rồi đứng dậy nắm tay Triệu Minh Khê đang còn ngạc nhiên kéo đi, để lại hai chị em không cùng huyết thống đang ngồi ở bàn ăn.

Đinh Thiếu Khiêm nhếch môi :”Không ngờ lại có ngày này”

“Có lẽ em sắp không còn là đứa em trai bé bỏng của chị nữa rồi” Đinh Phụng Mẫn nở một nụ cười dịu dàng với anh, Đinh Thiếu Khiêm không nói gì, đứng dậy và rời khỏi bàn ăn.

Cô cũng đi theo, hóa đơn được do cô trả. Khi đi đến bãi giữ xe của nhà hàng, bỗng dưng Đinh Phụng Mẫn lên tiếng :”Em đó, nếu chuyện này đúng là sự thật, sau này phải thường xuyên đến chơi với chị và mẹ, còn nếu không phải thì em cũng đừng mơ đến chuyện để vũ khí ở phòng chị, không thì….” Cô không nói nữa, lại mỉm cười.

Đinh Thiếu Khiêm nhíu mày:”Không thì sao?”

“….” Đinh Phụng Mẫn không biết nói gì tiếp theo, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu trong lòng:”Chúng ta về thôi” hôm nay chính là Đinh Thiếu Khiêm đưa cô đến đây.

Còn chưa kịp mở cửa xe, Đinh Phụng Mẫn bị xoay người lại và ép vào cửa xe, tấm lưng bị đè mạnh vào cánh cửa khiến cô nhíu mày và cảm thấy đau:”Em làm cái…” Đinh Thiếu Khiêm không tự chủ được chặn họng cô bằng đôi môi mình…

Đinh Phụng Mẫn vì bất ngờ pha chút sợ hãi nên tay nắm chặt cái áo vest của anh, nụ hôn quá đột ngột, chân cô mềm nhũn, vòng eo thon bị Đinh Thiếu Khiêm gao gắt ôm lấy, anh hôn cô khiến cô cảm thấy khó thở.

Bây giờ đầu óc Đinh Phụng Mẫn trống rỗng, cái gì vậy, loạn luân sao ? Tay cô bắt đầu giãy dụa, đấm vài phát sau lưng Đinh Thiếu Khiêm, anh nhíu mày nắm chặt lại hai tay cô, lại còn cắn môi cô một cái nữa chứ. Đinh Phụng Mẫn “A” một tiếng, anh mới mềm lòng ngừng hôn cô.

*Chát*

Một cái tát giáng trời từ Đinh Phụng Mẫn ban cho anh !

Mắt cô rưng rưng nước mắt, nhanh chóng ra khỏi bãi giữ xe và kêu một chiếc taxi tự về nhà, cô không biết nếu ngồi trên xe của Đinh Thiếu Khiêm còn có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa…

Một bên má ửng đỏ vì cái tát lúc nãy của Đinh Phụng Mẫn, anh tự cười mình, Đinh Thiếu Khiêm ơi là Đinh Thiếu Khiêm, không ngờ mày cũng có cái ngày này, không ngờ mày không tự chủ được mình vì một đứa con gái !

Đinh Thiếu Khiêm mở cửa chiếc Ferrari màu đỏ của mình, ấn ga thật nhanh trên đường cao tốc. Địa điểm tiếp theo : bar. Anh nhắn tin cho Steven với 3 chữ : địa điểm cũ.

Steven đang xem tin tức thị trường trên mạng ở quán coffee, điện thoại anh rung ba hồi, thấy dòng chữ của Đinh Thiếu Khiêm, anh liền hiểu ra, tên này lại gây rắc rối rồi. Anh khó chịu tắt laptop và tính tiền, ra ngoài và lái xe đến cái “địa điểm cũ” ấy.

Phùng Lục Nhiên trong lòng không biết nên vui hay buồn khi đáp án đang có trước mặt mình, Triệu Minh Khê thấy lông mày anh hết giật thì co, hết co thì giãn, cô có chút lo sợ hỏi:”Phùng tổng, anh… anh làm sao vậy”

Không có câu trả lời nào, cô thở dài trong lòng, Phùng Lục Nhiên là vậy, có chuyện buồn phiền là không quan tâm đến những thứ xung quanh. Nhưng cô cũng cảm thấy ngạc nhiên lắm, không ngờ Đinh Phụng Mẫn lại hẹn gặp anh vì chuyện này, rốt cuộc cô ta đã biết những gì ?

Trong xe không khí nặng nề, Phùng Lục Nhiên gọi cho Uất Long Duân :”Đêm nay cậu tăng ca với tôi” rồi cúp máy, cô đã định hướng được rằng mình đang về Phùng Thị vào lúc 9 giờ tối !

hau qTp X y chơi, không ngờ cô ấy đã tới đây trong vòng không đến 4 ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro