Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 :

Đinh Thiếu Khiêm vừa lên đến tầng 2 của căn biệt thự, thấy có 3 gian phòng trước mặt cậu, Steven đứng đằng sau nói:”Đối đãi khách cho tốt, mình sợ ma lắm đấy”

Cậu hất cằm về phía bên trái :”Đằng kia” rồi mở cửa đi vào phòng trước mặt cậu. Steven cũng đành chịu, hắn ta là vậy, nói lần một chắc chắn không có lần hai. Anh từ tốn tiến đến căn phòng lúc nãy Đinh Thiếu Khiêm chỉ và khóa cửa.

Đinh Phụng Mẫn ở ngoài vườn ra lệnh cho ông quản gia:”Đi lấy thông tin về Phùng Lục Nhiên và Đinh Thiếu Khiêm gửi cho tiến sĩ Tô, sau đó bảo ông ta đi làm xét nghiệm cho tôi.”

“Vâng” ông quản gia có nét ngoài 60 đi ra khỏi vườn nhà một cách nhanh chóng rồi sau đó biến mất. Đinh Phụng Mẫn thở dài trong lòng, tay cầm tách trà uống một cách quý phái, cô nhìn đám hoa giấy trước mặt, cảm thấy sao nó quá mỏng manh, chỉ một ngọn gió nhẹ đã có thể hạ gục nó, cô đôi lúc thấy mình cũng giống như hoa giấy ấy, chỉ một ánh mắt của ai đó đã có thể hạ gục cô….

Trên tầng hai, một ánh mắt dõi theo cô từ lúc nào.

Ở Đài Bắc thật thú vị…

Phùng Lục Nhiên đang lái xe, có chuông điện thoại reo, anh bắt máy:”Alô?”

“À, Phùng tiên sinh, là tôi, Đinh Phụng Mẫn đây, không biết tối nay anh có rảnh không, tối nay tôi muốn hẹn anh cùng dùng bữa tối tại nhà hàng X, 7giờ được chứ?”

“Được”

“Vậy gặp lại sau” Đinh Phụng Mẫn xem thông tin mà ông quản gia vừa đưa lúc nãy, kết quả đã có sau vài tiếng kiểm định, thật sự là 97,3% sao?...

Cất điện thoại vào túi, anh nhấn ga chạy về Phùng Thị. Đến nơi, anh cho hỏi Uất Long Duân về việc đi tìm anh trai mình, vừa hay Triệu Minh Khê bước vào.

“Phùng tổng, anh… có rảnh không?”

“Vậy tôi ra ngoài trước, một chút sẽ vào nói với cậu sau” Uất Long Duân thấy không tiện nên lại rút trước.

Phùng Lục Nhiên gật đầu, quay sang nhìn cô hỏi :”Có chuyện gì?”

Triệu Minh Khê lấy trong túi xách mình cái hộp quà nhỏ mà Phùng Lục Nhiên tặng mình, cô mở hộp và lấy trong đó ra cái cánh tay rôbôt, e dè hỏi:”Cái này… là anh tặng tôi sao?”

Anh gật đầu.

Cô hít một hơi sâu, hỏi tiếp:”Anh… là từ trại mồ côi Lý Ái đúng không?”

Vẫn là cái gật đầu của anh…

Bây giờ có thể khẳng định được chưa nhỉ, anh ta đang gật đầu đấy:”Có phải.. anh là cậu bé đã tặng tôi con rôbôt?”

Lúc này không thấy Phùng Lục Nhiên gật đầu nữa, anh đứng dậy và tiến gần lại cô, Triệu Minh Khê lùi lại vài bước, tay nắm chặt quai túi xách, lắp bắp nói:”Anh…anh… anh sao lại không trả lời?”

Anh ép cô vào tường, tay chống lên tường, Triệu Minh Khê lạnh cả lưng khi dựa vào đấy, anh cúi xuống nhìn, cô không dám ngước lên nhìn thẳng anh, Phùng Lục Nhiên lên tiếng:“Em bây giờ nhớ ra rồi sao ? Thật chậm tiêu”

“Ý anh là…” Triệu Minh Khê có chút run rẩy

“Con rôbôt đó chắc là em còn giữ?”

“Tôi… còn giữ”

“Tốt” Phùng Lục Nhiên cười, đứng thẳng lên lại, lúc sau anh lại nói:”Giữ gìn cho kĩ vào” rồi rời khỏi văn phòng của anh ta. Triệu Minh Khê giật mình lấy lại ý thức, đuổi theo anh. Cô lại nhận ra thêm một điều : anh đi còn cô thì chạy !

Đằng sau Triệu Minh Khê đuổi theo, anh mỉm cười không nói gì, vẫn còn kiên trì đuổi theo anh đến khu A, cô có chút mệt, vừa đuổi theo anh vừa thở:”Phùng tổng, chờ… chờ chút đã”.

Anh bây giờ mới dừng lại, quay lại hỏi cô:”Em cần gì?”

Triệu Minh Khê vuốt vuốt ngực thở hồng hộc, anh ta ăn gì mà đi cứ như phi ngựa vậy ? Cô nói với anh:”Chúng ta nói chuyện một chút được không ?”

“Là chuyện lúc nãy?” Anh nhíu mày hỏi

Cô gật đầu, hơi thở còn chưa đều lắm, anh không nói gì nắm tay cô kéo đi thêm một đoạn, cho đến bãi giữ xe, anh mở cửa và đẩy cô vào trong.

Phùng Lục Nhiên vòng ra cửa trước và cũng lên xe, bên cạnh thấy cô còn chút ngỡ ngàng với hành động lúc nãy của mình, anh khẽ nhắc nhở :”Dây an toàn”

Cô nhìn anh rồi mới “A” một tiếng, tay kéo dây an toàn bên tay phải xuống và cài, Phùng Lục Nhiên khởi động xe và đưa cô đi.

Cô vẫn định thần lại, chỉ biết rằng địa điểm đến của anh sau 20 phút lái xe là nhà hàng X, đi ăn sao ? Tuyệt vời !

“Xuống xe đi” Phùng Lục Nhiên rút chìa khóa xe và nói với cô, Triệu Minh Khê gật đầu và tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe. Cô ngây ngơ hỏi anh:”Chúng ta… nói chuyện ở đây sao?”

Phùng Lục Nhiên nhìn cô lắc đầu :”Gặp Đinh tiểu thư”

“Hả?” Triệu Minh Khê ngạc nhiên, Đinh Phụng Mẫn vào đây từ khi nào vậy ? Vừa tuần trước còn gặp nhau ở Đại Lục và hứa hẹn nhau qua đây đi này chơi, không ngờ cô ấy đã tới đây trong vòng không đến 4 ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro