Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 :

Ngày hôm sau, cô đến công ty với tâm trạng thoải mái và vui vẻ. Khi đến trước phòng làm việc của mình, bỗng cô thấy trên bàn làm việc có đến 2 hộp quà.

Một là có giấy dán với dòng chữ “Hà Phi Duyên – Lý Uyên Uyên” và một cái là không hề có note hay bất kì cái gì gợi ý cho.

Cô mở ra hộp quà của hai cô bạn, trong đó có hai món quà, lại còn mỗi cái dán tem tên nữa chứ. Cô thầm cười trong lòng, họ đúng là con nít mà… Quà của Lý Uyên Uyên là một con gấu bông rất xinh xắn, trong túi nó có một cây son thương hiệu có tiếng và bán chạy ở các khu thương mại. Chà, tốn hết bao nhiêu đây ?...

Quà của Hà Phi Duyên cũng không thua kém gì, quà của cô ấy là mỹ phẩm nổi tiếng của Malu Wilz.Cô mở to mắt nhìn mỹ phẩm trên tay mình, dù cô là tiểu thư của Triệu Gia cũng chưa dám mua loại mỹ phẩm này, Phi Duyên ơi là Phi Duyên….

Những món quà xa xỉ này làm cô không dám mở cái hộp thứ hai, cô nhìn cái hộp đó một hồi rồi cũng không nhịn được tính tò mò, nhất quyết mở nó ra :”Phải mở xem, cái gì làm cũng làm cho tới”

Bên trong món quà này là….một cánh tay rôbôt ?

Cô cầm nó lên và ngắm nghía một hồi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó đập xuống cái bàn cái rầm :”A, cậu ta đang ở đây??”

Cất cánh tay rôbôt vào trong hộp quà, cô chạy vội ra ngoài, thấy Uất Long Duân đang xem văn kiện ở lối ra vào, cô chạy lại phía anh :”Uất Long Duân, anh có thấy ai vào phòng tôi trừ Phi Duyên và Uyên Uyên không?”

Uất Long Duân đang xem văn kiện nên không mấy để ý đến cô, trả lời :”Có Phùng Lục Nhiên vào đấy”

Triệu Minh Khê ngạc nhiên :”Phùng tổng ? Anh ta vào đó làm gì chứ?”

“Tôi làm sao biết được, lúc vào trên tay anh ta còn cầm một cái hộp, à, hôm qua sinh nhật cô đúng không, chúc mừng sinh nhật nhé” nói rồi anh ta đi thẳng vào phòng mình, bỏ lại một mình cô chơ vơ ở lầu 24.

Cái gì ? Phùng tổng ? Hộp trên tay ? Vào phòng mình ? Không lẽ cái cánh tay rôbôt đó là của anh ta, chẳng lẽ anh ta chính là cậu bé đó sao ? Cô bây giờ tâm trí rối tung lên, đúng là có chút nghi ngờ, vì có nhiều lần nét mặt của anh ta có làm cô tưởng nhớ đến cậu nhóc lúc xưa của mình. Thật không thể tin được…

“Minh Khê, chúng ta đi ăn trưa thôi” Lý Uyên Uyên và Hà Phi Duyên từ thang máy bước ra, thấy cô bạn mình cứ trơ người ra đấy liền tiến đến lay lay cô.

Như tỉnh mộng, cô thoát khỏi những dòng suy nghĩ của mình :”Ha hả hả ? À à chờ mình chút, mình vào lấy đồ rồi ra liền ngay”

Lý Uyên Uyên đưa ánh mắt kì lạ nhìn Triệu Minh Khê, bên cạnh hỏi Hà Phi Duyên:”Cậu nói xem, có phải quà sinh nhật chúng ta tặng làm cô ấy choáng không?”

Hà Phi Duyên nhún vai :”Cũng tại cậu, dắt cậu ấy đi ăn là được rồi, quà cáp làm chi cho cồng kềnh, kết quả là làm cho cậu ấy như người mất hồn”

Trong văn phòng của mình, Triệu Minh Khê vụng về dọn dẹp đồ đạc trên bàn, kéo ngăn tủ ra và cất hai hộp quà vào đấy, trong lòng vẫn nảy sinh nhiều hoài nghi về Phùng Lục Nhiên. Tiếp theo cô cùng hai người bạn đi xuống nhà ăn của Phùng Thị, hôm nay menu đặc biệt là món Nhật.

Trong dĩa của Triệu Minh Khê không đến 10 viên sushi, bên cạnh là chai nước khoáng. Cả hai cô bạn nhìn cô với vẻ có chút lo lắng, Lý Uyên Uyên hỏi :”Có phải.. sau chuyến công tác cậu kén ăn rồi không?”

Triệu Minh Khê lắc đầu :”Không, chỉ là… mình không quen ăn đồ Nhật thôi, à, cảm ơn quà của hai cậu nhé, mình rất thích.”

“Ây, bạn bè với nhau, sinh nhật thì phải làm gì cho nhau chứ, không cần khách sáo” Hà Phi Duyên cho viên sushi cá vào miệng, nhai ngon lành, xong lại uống ly cam vắt, trông cô ấy ăn rất tự nhiên. À, đương nhiên, nước Nhật là nước cô ấy thích nhất, món ăn ở Nhật là món khoái khẩu của cô.

Hết giờ nghỉ trưa, cả ba chia tay nhau ở thang máy, cô lên còn họ xuống. Trong thang máy cô vẫn còn suy nghĩ về cái cánh tay rôbôt đó, thật là trùng hợp.

Điều có thể khẳng định Phùng Lục Nhiên là cậu bé đó chính là lần gặp nhau ở trại mồ côi. Thứ nhất, cả hai đều được đưa vào đó, gặp nhau ở đó và chia tay nhau cũng ở đó. Thứ hai, làm sao anh ta có được cánh tay rôbôt đó ? Đấy thì có thể khẳng định 90% thôi, còn 10% thì để xem anh ta có chịu tự nhận không ?

Nhưng nghĩ đến việc đi hỏi thẳng thì cô có chút run, nếu hỏi thẳng như vậy mà nhỡ không đúng thì sao ? Nhỡ cô đã hi vọng quá nhiều ? Mà kể cả đối mặt với anh ta cô còn không giữ được bình tĩnh thì dựa vào gì mà đi hỏi cái chuyện chưa được giải quyết trong lòng cô bao nhiêu năm nay… Âyzz, khó xử quá. Triệu Minh Khê vò đầu trong văn phòng mình :”Aaaaa, thật là rối quá đi”

Đinh Thiếu Khiêm vừa đáp con máy bay xuống sân trống ở căn biệt thự mà Đinh Phụng Mẫn vừa mua hồi tuần trước ở Đài Bắc, cô liền ra đón sau vườn nhà mình:”Em đến đây làm gì, chị đi du lịch em cũng phải ám chị?”

“Nhớ” Đinh Thiếu Khiêm bá đạo nói, một chữ của anh ta làm cho Steven từ trong chiếc R15 bước ra cũng có chút ngạc nhiên, nhớ ? Hắn ta mà nhớ gì chứ, hừ !

Đinh Phụng Mẫn mỉm cười dịu dàng :”Có phải không chứa vũ khí trong phòng chị là em không chịu nổi đúng không ? Thằng nhãi này, cho chị nó nghỉ ngơi cũng không yên, hừ !”

Nghe Đinh Phụng Mẫn nói, anh không trả lời, xông thẳng vào nhà, Steven cũng nhún vai đi theo, trái phải chỉ là những người hầu cung kính cúi chào họ :”Thiếu gia, tiểu thư, Steven đại nhân”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro