Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 :

Dì Mỹ Hoa vừa làm xong bữa trưa, bày lên bàn bao nhiêu món ngon, bảo hai chú cháu mau vào bàn dùng bữa, mùi hương thức ăn bay khắp nhà.

Dùng bữa với nhau, chú Quốc Sâm hỏi anh :”Tiểu Nhiên, con… đã tìm được Lục Khiêm chưa? Ta vẫn chưa nghe tin gì từ con cả”

Phùng Lục Nhiên ngước lên nhìn chú Quốc Sâm, nói :”Uất Long Duân bảo là sắp tìm được rồi, nghe đâu anh ấy bên Đại Lục”

Đại Lục ? Chú Quốc Sâm lấy làm lạ, lúc ông nhận nuôi Phùng Lục Nhiên về, người quản lí ở trại mồ côi nói rằng người anh của Phùng Lục Nhiên đã được một người phụ nữ người Mĩ nhận nuôi, còn đùa rằng lúc đó họ giao tiếp với người phụ nữ này rất khó nha, tiếng anh phải nói cho chuẩn người phụ nữ ấy mới hiểu. Còn nghe người ta nói rằng đã sang Mĩ định cư rồi, bây giờ thì ở Đại Lục ?

Dì Mỹ Hoa gặp một miếng cá bỏ vào bát của Phùng Lục Nhiên, vui vẻ nói :”Tốt quá rồi, chỉ cách ta không bao nhiêu tiếng, khi nào tìm ra nó ta phải đích thân đi cảm ơn người đã nhận nuôi nó thôi”

Sau bữa ăn, Phùng Lục Nhiên ra về, trước khi lên xe còn tặng cho mỗi người một cái ôm nồng ấm. Thật không giống ông boss ra oai của Phùng Thị chút nào.

Ở sân bay Tùng Sơn.

Người đàn ông mặc vest mở cửa xe cho một Đinh Phụng Mẫn bước vào. Bên ngoài bao nhiêu báo chí cứ chụp chụp rồi lại chụp khiến cô cảm thấy khó chịu, may ra đeo kính râm cũng có tác dụng nhỉ.

Đinh Phụng Mẫn mở điện thoại gọi cho Đinh Thiếu Khiêm:”Chị đi du lịch vài ngày, em tự mà lo liệu, về nhà chị mà thấy phòng chị có bất kì vũ khí nào của em thì liệu hồn”

“Ừm” tít tít tít.

Mỗi lần đều như vậy, gọi cho Đinh Thiếu Khiêm sẽ không nói hơn quá 2 – 3 câu. Cô cảm thấy thật buồn cười, tên này lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng mà thật chất bên trong lại rất là quan tâm đến người ta. Một lần cô bị đứt tay, lý do là ở phòng Đinh Thiếu Khiêm, trong phòng hắn ta có rất nhiều dụng cụ sắc bén. Cô đã lỡ đụng vào nên quẹt một đường ngay trên tay:”Thiếu Khiêm, lấy chị hộp sơ cấp cứu”.

Kết quả là không có câu trả lời nào từ hắn ta, cô cũng đành chịu, đứng lên và tiến đến hộp sơ cấp cứu trên bàn của Đinh Thiếu Khiêm, nhưng bỗng dưng hắn ta đứng dậy và xô cô ngồi xuống ghế, nhanh nhẹn lấy miếng băng keo cá nhân dán lên tay cho cô :”Xong rồi, ngủ” rồi hắn ta nhảy lên giường nằm. Cô liền hiểu rằng, hắn ta đuổi cô ra khỏi phòng !

Đinh Thiếu Khiêm bằng tuổi cô, nhưng vì mẹ bảo rằng sau này mới nhận nuôi anh nên phải gọi cô bằng chị. Ba cô là người đam mê cá độ, cờ bạc. Chơi hết tiền thì vào ngân hàng rút, làm ăn thì thua lỗ này nọ, nợ nần chất chứa đầy nhà, cũng may ông ta không dính líu gì đến mẹ con nhà cô, họ đã ly dị bên Mĩ từ lúc Đinh Thiếu Khiêm bắt đầu về Đại Lục cùng Đinh Phụng Mẫn.

Mẹ cô nói rằng hai chị em cứ về trước, giải quyết xong chuyện bên này sẽ theo về. Ấy thế khi bà Emily Garcia vẫn còn vướng chân lão già nhà bà ở bên Đại Lục. Khi bà bắt đầu về Đại Lục để hội tụ cùng con cái, ông ta đã về theo khiến bà năm lần bảy lượt phải dùng đến vũ lực.

Cảm thấy người vợ không còn giá trị lợi dụng, lão già ấy còn biến thái đụng đến con gái bà, lúc nào cũng lời ngon ngọt với Đinh Phụng Mẫn để cho cô rung động và chịu cho ông ta mượn tiền, vì cô có công ty riêng.

Một lần đi ký hợp đồng với công ty khác, ông ta cho người theo dõi Đinh Phụng Mẫn thì biết cô kí hợp đồng mở rộng thị trường với Phùng Thị. Đến tối, ông ta được tên tay sai báo lại cô đi bar nên lợi dụng thời cơ đi bắt cô về làm con tin, ai dè việc tốt của lão bị Triệu Minh Khê phả hỏng.

Trại mồ côi…

“Mẹ, chúng ta về thôi” Triệu Minh Khê vuốt tóc một đứ bé gái bên cạnh, đùa giỡn với các em nãy giờ nên ai cũng mệt lăn ra mà ngủ, cô cảm thấy mình lúc đó thật cô đơn, chơi một mình, lo một mình bản thân, và ngủ một mình

Mẹ Triệu gật đầu và chào dì Lý :”Chào chị, lần sau có dịp tôi sẽ đến tiếp, mùa đông nên tôi gửi một chút chi phí để mua quần áo ấm cho các cháu nó mặc, mùa đông lúc nào cũng là mùa khắc nghiệt, một người bà như tôi cũng mong các cháu nó được ấm”

Dì Lý mỉm cười :”Cảm ơn lòng tốt của chị, tôi sẽ dùng số tiền này mua những thứ cần thiết cho các cháu, chị đừng lo, người chúng tôi sẽ chăm sóc các cháu thật tốt, hoan nghênh chị vào mọi lúc”

Triệu Minh Khê dìu mẹ Triệu ra xe, trên đường về ghé vào một quán ăn bình dân, hỏi mẹ Triệu có thích ăn những món ăn ở đây không, mẹ Triệu trả lời rằng :”Trên đời sống không phải để ăn ngon con à, người ta để một bữa ăn cũng rất cực nhọc, con chỉ cần đưa mẹ đến đây cũng đủ ấm lòng no bụng rồi”

Bỗng cô nhớ lại mẹ ruột từng nói :”Sống không phải để ăn ngon mặc đẹp mà còn là thực hiện mục đích của mình, tất nhiên quan trọng nhất là sức khỏe”

Thấy vẻ mặt Triệu Minh Khê có chút thoáng buồn, mẹ Triệu cũng cảm thấy buồn lòng theo, liền nói :”Con nhé, mẹ muốn cháu bồng quá”

Triệu Minh Khê liền cười ra tiếng :”Mẹ à, con chưa nghĩ đến lúc đâu…”

“Cái gì mà chưa đến lúc chứ, tôi chờ mòn mỏi 16 năm rồi đấy, còn muốn bà già như tôi chờ đến khi nào đây?”

“Mẹ….” Triệu Minh Khê cười cười đưa mẹ vào lại xe, sau đó chuyến hành trình về nhà bắt đầu…  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro