Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 :

Đỡ mẹ Triệu đứng dậy, cô đưa mẹ đến trại mồ côi. Nó cách nơi này chỉ mất 20 phút lái xe. Trên đường đến trại cô có ghé đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ cho các em trong trại.

Vừa đến nơi, cô thấy có một chiếc Maybach màu đen đậu ở bãi giữ xe, cô lấy làm lạ, sao giống chiếc lúc nãy ở nghĩa trang thế ?

“Tiểu Khê, có chuyện gì sao con?” Thấy Triệu Minh Khê dừng bước, mẹ Triệu hỏi đứa con gái mình, nhưng bà cũng thấy chiếc Maybach này lúc nãy.

Triệu Minh Khê nói :” À không có gì ạ, chỉ là lúc nãy ở kia con cũng thấy chiếc Maybach này, thôi mình vào trong đi mẹ”

Khi cả 2 vừa bước vào, một đám trẻ con chạy ùa đến, đứa thì nắm tay cô, đứa thì ôm chân cô làm cô đứng không vững muốn té xuống. Mẹ Triệu mỉm cười vui vẻ, cùng Triệu Minh Khê đi đến văn phòng. Một người phụ nữ trung niên ngồi trong văn phòng viết sổ sách, thấy có khách vào liền đứng dậy:”Mời hai vị ngồi”

Lời mời vừa từ miệng, có một nam thanh niên vào phòng :”Dì Lý, con về đây, lần sau con lại đến”

“Ơ, Phùng tổng????”

Phùng Lục Nhiên nghe thấy có ai kêu mình liền quay qua nhìn, là Triệu Minh Khê ? Tại sao cô ta lại ở đây ? Triệu Minh Khê rất ngạc nhiên, vừa gặp ở nghĩa trang có thể cho là sự trùng hợp ngẫu nhiên, còn gặp ở đây không lẽ là quá trùng hợp ?

Nhưng cô phải thừa nhận, Phùng Lục Nhiên có chút gì đó làm cô gợi nhớ lại khi xưa, ở trại mồ côi có một cậu bé vẻ mặt rất điển trai. Cậu ta lúc nào cũng tươi cười, trong đám con trai cậu ta là oách nhất. Một lần Triệu Minh Khê vì quá chán nên ra xích đu ngoài vườn của trại ngồi. Cậu ta thấy thế liền đến bên cô, trên tay dính cát do lúc nãy chơi ở bãi cát. Đứng trước mặt Triệu Minh Khê, cậu ta chìa tay ra, trong tay là một con rôbôt đã mất một cánh tay :”Cho cậu chơi chung”

Triệu Minh Khê ngước lên, một cậu bé thật dễ thương, cô đưa tay đón nhận lấy con rôbôt ấy, vừa cầm lấy thì dì Lý từ bên trong bước ra cùng với một nam một nữ. Họ tiến gần đến phía cô và cậu bé này, nói vài ba cậu gì đó lại quay qua nói với cậu bé cạnh cô, chỉ biết sau vài câu xã giao giữa họ, cậu bé ấy đã được đưa đi…

Con rôbôt ấy cô còn giữ bên mình cho đến bây giờ, mỗi lần buồn chán cô lại lấy nó ra ngắm, cứ ngắm thì lại càng muốn biết được cậu bé ấy bây giờ ra sao, như thế nào.

Cô còn nhớ rất rõ ánh mắt của cậu bé ấy khi được hai người trung niên ấy dắt đi, là một ánh mắt vô hồn. Thật sự lúc đó cậu ta nhìn cô rất lâu, mãi cho đến khi đi khuất mắt. Cô nhìn trong tay cái con rôbôt, bỗng chốc không nói được gì…

“Tôi vô tình đi ngang nên ghé đây, cô cứ ở lại chơi… Chúc mừng sinh nhật” Phùng Lục Nhiên trả lời, gật đầu chào những người còn lại và đóng cửa bước ra ngoài.

“Cảm ơn anh” Triệu Minh Khê mỉm cười dịu dàng đáp trả

Anh ra bãi xe và mở khóa, lên xe và lái đi.

Trên đường hoang vắng, anh đạp ga khá nhanh. Tại sao cô ấy lại đến đây, trong lúc mình bất lực nhất. Nhưng nếu đến đó, cô ấy có nhớ ra mình không ? Cái con rôbôt…

Phùng Lục Nhiên lái xe rẽ vào con đường nhỏ, một căn nhà gỗ nằm trong đấy, anh tắt máy và bước xuống, tay tháo kính râm, ấn chuông…

Ding dong !

“Ra ngay đây ra ngay đây !” bên trong vọng lại một giọng phụ nữ, bà ấy bước ra với cái tạp dề còn đeo trên người, thấy Phùng Lục Nhiên liền mừng rỡ :” Tiểu Nhiên, con về rồi” rồi ôm chầm lấy anh

Phùng Lục Nhiên mỉm cười, nói :”Dì à, con lớn rồi, dì không sợ ôm con chú sẽ ghen sao”

Dì Mỹ Hoa lau vội nước mắt trên mặt, giọng có chút run run :”Thằng này, đã hơn 1 năm không thấy tung tích của con, dì còn sợ con xảy ra chuyện gì chứ, muốn lên thành phố tìm con nhưng chú lại bảo là con đã chuyển nhà, sao lại lén lút mà không cho ta biết gì hết vậy.”

“Con xin lỗi, hôm nay con về chơi với mọi người đây” Anh lấy tay lau nước mắt cho dì Mỹ Hoa, trên tay xách vài túi quà cùng dì bước vào nhà, thấy chú Quốc Sâm đang đọc báo trong phòng khách, dì Mỹ Hoa lên tiếng :”Tiểu Nhiên đến chơi này ông”

Chú Quốc Sâm ngước lên, khuôn mặt đã có nếp nhăn nhìn cậu với ánh mắt trìu mến và yêu thương :”Tiểu Nhiên về rồi à?”

Tiểu Nhiên về rồi à ? Phải, câu này anh đã từ lâu lắm rồi không được nghe thấy, trên đời này, ngoài ba mẹ anh ra, chỉ có dì Mỹ Hoa và chú Quốc Sâm là người thân của anh.

Kể từ ngày anh rời nơi đây lên thành phố học tập, dì và chú đã gửi rất nhiều chi phí để cho anh ăn học. Lúc đầu mướn được căn phòng trọ anh rất vui, một năm chỉ cần trả mỗi 600 tệ, vừa đi học vừa làm thêm, anh đã có thể tự lo cho mình, dì và chú cũng vì một vài điều kiện gia đình nên càng lúc gửi cho anh chỉ được mỗi 300 tệ, còn lại là anh tự làm ra tiền và tự nuôi mình.

Cho đến khi anh gặp được Uất Long Duân – anh bạn cùng phòng với mình. Cả hai đều học cùng ngành quản trị kinh doanh, lúc đó anh học năm 2 nên cũng có chút hiểu biết nhiều hơn về ngôi trường đại học này.

Một căn phòng hai người bạn ở chung, mỗi tháng cả anh và Uất Long Duân phải bù cho nhau để đóng tiền phòng, cả hai có thành tích xuất sắc nhất trong lớp, mãi cho đến năm thứ 4, cả hai tốt nghiệp và tìm được việc làm ổn định.

Một lần, Phùng Lục Nhiên và Uất Long Duân nhận được một vụ làm ăn lớn, số tiền thưởng đếm nhiều không xuể, sau khi hoàn thành xong vụ làm ăn đó, họ phát tài và thành lập một công ty nhỏ về trung tâm thương mại, sau này nhiều mối làm ăn cứ đến rồi đi, họ đã gây dựng được một Phùng Thị hùng mạnh, nhiều chi nhánh nhỏ đã được mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro