Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 :

Reng….reng….reng !

Cái đồng hồ chết tiệt này !

Triệu Minh Khê mắt mở lờ đờ, tay từ trong chăn thò ra đập một phát vào đầu đồng hồ, nó đã im ! Cô ngồi dậy vươn vai vài cái rồi đi dép nhà vào nhà vệ sinh. Đang đối chiếu mình trong gương, cái quả tóc ổ quạ trên đầu làm cô tỉnh ngủ hẳn. Triệu Minh Khê chợt nhớ lại giấc mơ lúc nãy mà mình mơ thấy. Cô cảm thấy nó rất kì lạ, nhớ mãi cũng không thể nhớ rõ được mặt của cậu bé đó….

Hôm nay là sinh nhật cô, đồng thời cũng là chủ nhật : cô được nghỉ.

Triệu Minh Khê vừa hay từ chuyến công tác trở về nên chưa có việc gì từ công ty giao về để làm, ngoài việc đi thăm bố mẹ ruột, cô dự hôm nay đi đến trại mồ côi, cái nơi mà lúc xưa cô “xuất thân”.

Từ cầu thang bước xuống, mẹ Triệu thấy đứa con gái liền vui vẻ hỏi :”Con dậy rồi sao ? Mau, đến đây dùng điểm tâm với mẹ, bố con sáng sớm có cuộc họp cổ đông nên đi từ sớm rồi, ông ấy đã đặt hoa hộ con rồi, chút nữa mẹ cùng con đi thăm họ nhé”

Cô biết từ “họ” mà mẹ Triệu vừa nói là ai, trong lòng cô bỗng có chút nhói nhói, nhưng miệng vẫn cười đáp :”Dạ, chút nữa đi luôn cả trại mẹ nhé”

Mẹ Triệu có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn trìu mến nói :”Được, ăn sáng đi con”

Bữa sáng dinh dưỡng đã được dọn, đã được ăn, Triệu Minh Khê dìu mẹ Triệu ra xe của cô, năm tháng trôi qua, mẹ Triệu đã có vài sợi bạc trên tóc, ơn nuôi dưỡng của mẹ Triệu cô chưa kịp trả mà….

Chú Sinh mở cửa hộ cho cô và dìu Triệu phu nhân vào xe, cô vòng ra cửa trước và khởi động xe. Đằng sau mẹ Triệu cứ nhìn đứa con gái của mình, trong lòng lúc nào cũng có cái cảm giác sợ mất con, không biết sau này nếu nó theo chồng bà sẽ như thế nào….

“Tiểu Khê à, con từng tuổi này rồi sao vẫn chưa có anh chàng nào theo đuổi vậy?” mẹ Triệu ngồi ghế sau vui cười hỏi cô

Triệu Minh Khê cười ra tiếng, trả lời mẹ :”Mẹ à, con đây không phải là kén chọn, mà là chưa đến lúc thích hợp mà, cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi”

Mẹ Triệu bĩu môi, mắng yêu cô :”Cô nương ơi cô nương, tôi đây ngoài 60 rồi vẫn chỉ có một đứa cháu duy nhất, bế chưa sướng tay nha, cô mau cho tôi thêm một đứa đi”

Trong xe không khí vui vẻ, thoải mái.

Sau hơn nửa giờ lái chiếc xe, họ cũng đã đến nơi.

Triệu Minh Khê đậu chiếc xe vào một khu đất trống, mở cốp xe và lấy những bó hoa…. Cô dìu mẹ Triệu cùng bước lên các bậc thang, các bậc thang này bị gió lạnh thổi ngang qua, mặt đá sao lạnh quá…

Phùng Lục Nhiên đứng trước tấm bia, trên đó có để hình một đôi vợ chồng vẫn còn nét thanh xuân, trông họ mỉm cười rất hạnh phúc:”Ba, mẹ, vài ngày trước Uất Long Duân nói với con là sắp tìm được anh hai rồi, ba mẹ có vui không ?”

Vẫn chỉ là tiếng gió thoảng qua….

Anh mỉm cười bất lực trước tấm bia :”Con không biết rằng anh ấy có hay đến thăm ba mẹ như con không ? Hay là anh ấy còn không biết ba mẹ mình là ai…. Khi nào đã tìm được anh ấy, con sẽ dắt anh ấy đến đây, nhất định sẽ như vậy. Bây giờ con phải đi rồi, ba mẹ tịnh dưỡng sức khỏe, con sẽ đến thăm hai người vào cuối tuần sau, lần sau lại đến, con mua món mà hai người thích ăn nhé…”

Anh đứng dậy, cho hai tay vào túi quần và bước đi. Triệu Minh Khê vừa lên đến đã thấy ông boss nhà mình, cô có chút ngạc nhiên :”Phùng tổng, anh cũng đến đây sao ?”

Mẹ Triệu đang nắm tay con gái mình, thấy cô lên tiếng quay qua hỏi :”Đây là vị Phùng tiên sinh mà con nói sao?”

Cô gật đầu :”Là anh ấy, hôm nay thật ngẫu nhiên khi gặp nhau ở đây”

Phùng Lục Nhiên lên tiếng :”Tôi đến thăm người thân, thật xin lỗi, bây giờ có việc phải đi trước”

Nói rồi anh gật đầu chào hai người rồi bước xuống bậc thang, Triệu Minh Khê ngoảnh đầu nhìn Phùng Lục Nhiên đi dần xa rồi tiếp tục dìu mẹ mình đi thẳng. Khi đến tấm bia của một cặp vợ chồng vẻ trung niên, họ mới dừng lại. Cô nhìn sang tấm bia kế bên có vài bó hoa và trái cây, thầm nghĩ lúc nãy chắc là Phùng Lục Nhiên.

“Tiểu Khê, con đặt hoa cho ba mẹ con đi” mẹ Triệu đang dọn trái cây ra đĩa, nhắc nhở cô.

“Dạ” Triệu Minh Khê cầm hai bó hoa hồng đặt lên tấm bia, đó là loại hoa mà ba mẹ cô thích nhất, thật trùng hợp, họ có nhiều sở thích giống nhau, như rất thích món lẩu Tứ Xuyên, ngày xưa khi ru đứa con gái mình ngủ, mẹ cô từng nói rằng đêm tuần trăng mật mẹ và ba cô đã đến Đại Lục chơi chỉ vì món lẩu ấy.

Nhớ lại những câu chuyện mẹ kể mỗi đêm, cô thầm nín khóc, cô bây giờ có gia đình mới rồi, là một gia đình hạnh phúc và đầm ấm.

“Chị Bối à, con gái chị rất là xinh đẹp, chị có thấy không ? Nó bây giờ rất tài giỏi nha, cái gì cũng có thể tự làm được rồi, chị xem, tôi bây giờ già rồi đấy” mẹ Triệu ngồi bên cạnh đang sắp đĩa trái cây, nghe mẹ Triệu nói thế cô không cầm được nước mắt, giọt nước nóng hổi lăn dài trên má.

Mẹ Triệu liền mỉm cười hiền từ lau nước mắt cho con gái :”Nín đi, con mà khóc họ có vui được đâu, đứa ngốc này”…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro