Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 :

Một nội dung tin nhắn khá là….

“Nhờ có sự giúp đỡ của Triệu tiểu thư của Phùng Thị, tôi đã có thể thoát khỏi ba tôi. Nếu không hôm đó tôi còn có thể xuất hiện ở sân bay được không nữa…. Về hợp đồng chúng ta, tôi muốn thêm 13% cổ phần vào, hi vọng Phùng Thị sẽ là sự lựa chọn đúng đắn mà tôi đã thay Đinh Thiếu Khiêm chọn”

Cô mở to mắt đọc thư mà Đinh Phụng Mẫn đã gửi vào con laptop cho Phùng Lục Nhiên, cái gì đây, cô đã cống hiến cho Phùng Thị một ít cổ phiếu từ lá thư này sao ? Nếu đúng vậy thì tuyệt !

“Cái này… tôi không nghĩ tới là Đinh tiểu thư lại hào phóng đến vậy” Uất Long Duân giữ giọng bình tĩnh nói

Phùng Lục Nhiên gật đầu, anh ta lúc sau mới nói:”Vừa vào Phùng Thị đã gây ấn tượng tốt, nhân tài tìm hiếm có hay chỉ là may mắn, chỉ có thể thấy ở thái độ, hai người đi làm việc đi, tôi sẽ trả lời thư cô ấy”

“Vâng” cả hai đồng thanh rồi bước ra ngoài, Lý Uyên Uyên từ phòng Uất Long Duân bước ra.

“Gấu Uyên, nhớ anh à” Uất Long Duân cười cười, đi đến phía Lý Uyên Uyên, cô ấy lườm anh, mắng cho một câu :” Anh bớt tự sướng đi”

Triệu Minh Khê thấy mình có vẻ hơi cản trở đôi uyên ương nên bảo là có việc cần làm, trốn ngay vào phòng.

Sau khi đã trú vào phòng, bên ngoài chỉ còn nghe tiếng cười ha hả của Lý Uyên Uyên. Cảm thấy tủi thân quá….

Buổi chiều, cùng hai cô bạn đi dùng bữa ăn xong thì cô xuống tầng hầm lấy xe, ôi con Camry lâu ngày không gặp đã vương vấn chút bụi trước kính và thân xe, cô nhíu mày mở túi xách và lấy vài khăn giấy chùi trước kính, hâyyy, phải về nhà tắm rửa cho nó thôi.

Về đến nhà, dì Phan hết sức mừng rỡ, chú Sinh đằng sau xách hộ cô cái vali. Triệu Minh Khê đón nhận vali từ tay chú Sinh và đặt trong phòng, bố mẹ Triệu ân cần hỏi thăm đứa con gái xa nhà vài ngày này, dì Phan vừa hay nấu xong chè khúc bạch, mang ra một chén nhỏ cho cô dùng.

“Xem con kìa, vừa xa nhà không đến một tuần mà sắc mặt trông có chút xanh xao quá” mẹ Triệu vuốt tóc đứa con gái của mình, vừa ân cần nói.

“Ăn chè xong lên phòng nghỉ ngơi đi, con vất vả rồi, làm ở chỗ bố sẽ không phải cực khổ như vậy mà cứ khăng khăng đòi làm ở chỗ của Phùng Thị”bố Triệu cũng có chút mắng yêu cô, nhưng trong lòng lại hết mực chiều cô.

Triệu Minh Khê thầm cảm động, liền đặt chén chè xuống, mở balô và lấy ra món quà mà Đinh Phụng Mẫn đã tặng cô :”Bố mẹ, con được người ta mến nên mua tặng cho này, haha, con biếu lại bố mẹ, dùng từ từ, tốt cho sức khỏe ạ”

Mẹ Triệu liền bảo dì Phan cất lên tủ, vừa nói với Triệu Minh Khê :”Cái con bé này, quà cáp gì chứ, lại còn người ta tặng cho đấy!”

“Hì hì”

Chén chè khúc bạch của dì Phan sớm đã bị cô ăn sạch, vừa định dọn chén thì dì Phan lại ngăn, mẹ Triệu bảo cô lên phòng nghỉ ngơi, cô cũng đành phải nghe lời.

Ở một đất nước khác…

Một người đàn ông đang báo cáo lại tình hình cho một người nữ:”Đinh tiểu thư, tôi đã kiểm tra DNA 2 lần, và kết quả đều là 97,3%”

Đinh Phụng Mẫn im lặng một hồi rồi trả lời :”Được, ông đã vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm” rồi cúp máy.

Đinh Thiếu Khiêm, không ngờ em lại là người thân của Phùng Lục Nhiên, vậy thì chỉ còn có một điều : em chính là Phùng Lục Khiêm – đại thiếu gia của Phùng Thị suốt bao nhiêu năm qua mà họ tìm kiếm, không ngờ…. Đinh Phụng Mẫn nở một nụ cười bí ẩn, ngày mai cô sẽ đi Đài Bắc, không biết có nên tạo sự bất ngờ cho Phùng Lục Nhiên không ? Quà giáng sinh….

Phía bên ngoài phòng, Đinh Thiếu Khiêm lặng người nghe đoạn đối thoại của Đinh Phụng Mẫn và người đàn ông trong điện thoại. Trên tai anh có gắn thiết bị nghe lén, trong phòng Đinh Phụng Mẫn anh có cài một con chip nhỏ dưới bàn trang điểm của cô ấy, nó có sóng kết nối giữa tai nghe trên tai của Đinh Thiếu Khiêm và con chip ấy, đây là một thiết bị bán chạy nhất ở Mỹ, do anh và Steven – cộng sự của anh sáng chế ra, chỉ mất 3 tháng tìm hiểu về sóng kết nối và kết cấu. Cuộc điện thoại vừa rồi anh đã nghe thấy hết.

Hóa ra…

Đinh Thiếu Khiêm nhếch môi cười thích thú, chào em trai, Phùng Lục Nhiên.

“Đặt cho tôi một vé đi Đài Bắc vào ngày mai” giọng của Đinh Phụng Mẫn từ bên trong vọng ra. Đinh Thiếu Khiêm cười nhẹ một cái, không ngờ cô ta lại muốn đi trước mình.

Mở một thiết bị kết nối, Đinh Thiếu Khiêm nói với Steven :”Chuẩn bị chiếc R15 cho tôi vào sáng ngày mai, anh muốn đi du lịch không ? Chúng ta đi Đài Bắc chơi”

Đầu dây bên kia Steven trả lời:”Được”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro