Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15 :

Ngày thứ 3, Triệu Minh Khê cùng các sếp cấp cao mình trở về Đài Bắc, điều họ không ngờ tới là Đinh Phụng Mẫn đến tiễn họ. Cô Đinh tiểu thư này có phải là có ý gì không ? Uất Long Duân tuy miệng cười cười nhưng trong lòng hết sức cảnh giác.

“Mọi người có một safe flight nhé, khi nào có dịp chắc chắn tôi sẽ ra Đài Bắc chơi” Đinh Phụng Mẫn đứng bên cạnh Phùng Lục Nhiên, miệng thì nói đến cả ba nhưng ánh mắt cứ nhìn về anh ta. Không lẽ Đinh Thiếu Khiêm và vị Phùng tiên sinh này lại giống nhau như đúc đến mức tưởng chừng là anh em ? Không thể như vậy được…

“Được, hoanh nghênh cô vào lúc nào cũng được”

Sau những lời quyến luyến, tạm biệt thì họ cũng đã lên máy bay, Triệu Minh Khê mệt mõi xoay xoay cái vãi nhức lừ của mình, nãy giờ đeo ba lô trên vai cũng khá là nặng, bao nhiêu quà mà Đinh Phụng Mẫn đưa cô đều chứa trong đó cả. Vì trong cái đêm mà cô cũng Đinh Phụng Mẫn, túi quà của cô đã bị vứt sang một bên mà lo chạy thoát nạn. Đinh Phụng Mẫn bảo đây là những món quà trả cho cô đêm hôm đó.

Cái gì mà quà cảm ơn chứ, quà tẩm bổ thì có : nào là nhân sâm, vi cá và vô số món để dưỡng sức khỏe, có cả cái áo len cô mua hôm đó nữa. Nhưng lần này không phải mỗi một màu hồng phấn thôi nha, còn có cả màu đỏ rực nữa. Triệu Minh Khê than thầm trong lòng, có phải là Đinh tiểu thư làm thái quá ? Hay là đối với ai cũng như vậy ?

Kế bên Phùng Lục Nhiên nhìn vào balô của cô, thấy cô cứ chăm chú nhìn vào đó nên anh cũng thắc mắc nhìn vào, thấy bao nhiêu là đồ sơn hào hải vị và cái áo len, anh hỏi :”Ở Đại Lục cô kén ăn đến như vậy à?”

Triệu Minh Khê ngước lên, “ha hả” lại Phùng Lục Nhiên xong mới trả lời :”Không, đồ ăn ở đấy rất ngon, chỉ là lúc nãy Đinh tiểu thư lại mua quà tặng riêng cho tôi thế này, tôi cảm thấy ngại lắm, à Phùng tổng tài, anh lấy một hộp nhân sâm về dùng nhé?”

Phùng Lục Nhiên không nói gì, quay mặt lại đọc tin tức thị trường trên Ipad, không trả lời cô, chả có một câu “ừ hử” hay là “ừm”….

Triệu Minh Khê thở dài trong lòng, mỗi câu trả lời thôi cũng không nói được à ? Nhưng thật sự Đinh tiểu thư này quá khách sáo rồi, tặng biết bao nhiêu hộp sơn hào hải vị, làm cô lúc nãy đi vào cổng check in phải xoay xoay cánh tay cho nó không bị mỏi, lên máy bay rồi mới thả balô cái *bịch* xuống ghế ngồi, tay lau mồ hôi trên trán.

Chuyến bay về Đài Bắc…

Ra đến sân bay có xe Phùng Thị đến rước, một anh chàng tài xế bước ra lịch sự chào cô và hai người kia, mở cửa xe cho cả ba vào ngồi, thu dọn hành lí lên xe thật nhanh và lên xe đưa họ về công ty.

Không ngờ Hà Phi Duyên và Lý Uyên Uyên đã chờ cô sẵn trước cổng.

Vừa xuống xe, cả hai cô bạn chờ hai boss đi trước rồi mới chạy tới ôm chầm lấy Triệu Minh Khê. Hà Phi Duyên bảo rằng rất nhớ cô, mới có đi 3 ngày mà nhớ thế này thì nhỡ mốt có đi lâu hơn thì làm sao ?

Cô đâu phải người yêu của Lý Uyên Uyên, Uất Long Duân mới là….

Lý Uyên Uyên cười bảo:”Ây, Minh Khê, cậu đừng tin Phi Duyên, mình đây, mình mới là người nhớ cậu nhất, chứ đâu phải như ai khác dù nhớ cũng không có một cái tin nhắn hay cuộc gọi chứ…”

Hà Phi Duyên chu mỏ cãi :”Cái gì chứ, không phải là mình không muốn gọi, mà là mình muốn dành tặng bất ngờ cho Minh Khê nha” nói rồi Hà Phi Duyên lấy trong ví ra ba chiếc vé:”Đây, mình vừa đặt vài cái voucher, tối này cả ba tụi mình đi ăn mừng Minh Khê chúng ta trở về”

“Qua… cậu mua khi nào cũng không cho mình biết?”

“Haha, bất ngờ cũng tặng cho cậu Uyên thân yêu à…”

Triệu Minh Khê cười, tay giang ra ôm lấy cái eo của hai cô bạn:” Hai tiểu thư lòng tôi ơi, vừa đi công tác về nên rất mệt nha, không cho tôi nghỉ ngơi còn bắt đứng đến khi nào đây, ôi cái chân tôi, tội nghiệp nó quá, huhu”

Vừa dứt lời, cả ba cười phá lên rồi lại cùng Triệu Minh Khê xách vali lên tầng 24 cho cô, sau đó lại bảo đúng 4h chiều hẹn nhau dưới cổng B. Triệu Minh Khê uể oải ngồi lên ghế sopha, giày cô vì hôm chợ đêm phải chạy nên trên đường thoát nạn đã đạp phải một vũng nước khiến cho đôi giày bẩn nên cô phải đi đôi cao gót trở về, vừa ngồi xuống ghế liền đá văng đôi cao gót ra, khom người xuống xoa xoa cổ chân, ôi chân ơi…

Cốc cốc cốc

“Mời vào” Triệu Minh Khê vừa sắp đôi cao gót lại ngay ngắn vừa xoa cổ chân, lên tiếng

Uất Long Duân mở cửa, lịch sự bước vào:”À, Triệu tiểu thư, Phùng tổng tìm cô đấy”

“Vậy à? Được, tôi qua tới ngay đây”

Trả lời xong, Triệu Minh Khê đi vào đôi cao gót, cùng Uất Long Duân qua phòng của Phùng Lục Nhiên. Vào tới phòng đã thấy anh ta gõ bàn phím, người gì đâu mà chăm quá, cô ước gì mình cũng có sức khỏe phi thường như anh ta, không biết mệt mỏi.

Phùng Lục Nhiên vừa đánh văn phạm vừa hỏi cả hai:”Một trong hai người cho tôi biết lý do cổ phiếu của công ty ta tăng đột ngột trong khi không có bất kỳ sự quảng bá nào từ tôi?”

Sao lại hỏi cô ? Cô có biết gì đâu, Triệu Minh Khê nghĩ đấy đâu phải là chuyện của mình, chuyện cổ phiếu tăng đúng ra phải là hỏi Uất Long Duân, cô vào Phùng Thị chưa được nửa năm….

“Đây là thư của Đinh Phụng Mẫn, liên quan đến Triệu Minh Khê” Phùng Lục Nhiên xuay con laptop lại, cho cả hai đang đứng trước mặt mình xem nội dung tin nhắn mà mình vừa xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro