Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 :

Sau vài món phương Tây đã cho vào bụng, Triệu Minh Khê no như muốn không đi nổi nữa, ai bảo rằng cái nhà hàng này ngon quá, làm cô nhịn không được, ôi, 3 tháng sụt 1,5kg của cô….

“Cô làm sao vậy, sắc mặt cô không được tốt thế?” thấy mặt Triệu Minh Khê ửng đỏ, Uất Long Duân cười cười hỏi, Phùng Lục Nhiên cũng nhìn lên nhưng rồi lại chăm chú nhìn vào Ipad trên bàn, vừa ăn vừa ấn ấn.

“Không sao, tôi chỉ là no quá nên vậy, hì, thật ngại quá”

Uất Long Duân ngồi châm chọc câu vài câu, tự dưng lại đổi chủ đề :”Minh Khê, cô nói xem, phụ nữ thích gì nhất?”

Triệu Minh Khê vuốt vuốt cái bụng căng tròn của mình, liền ngước lên nhìn Uất Long Duân, hỏi :”Anh hỏi vấn đề này để làm gì?”

“Cứ trả lời tôi đi”

Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Minh Khê “A” một tiếng, bảo là đồ tự làm, đặc biệt là xuất phát bằng tấm lòng. Uất Long Duân còn trề môi bảo là có quá sến súa không ? Cô đánh lên cánh tay anh ta một cái, còn mắng :”Đồ không am hiểu phụ nữ dù chỉ một chút!” Anh còn cười, còn trêu chọc cô.

Phùng Lục Nhiên nãy giờ cũng không lên tiếng gì, chỉ nhìn trước lối ra vào có một nam một nữ đang đi vào, người nữ nhìn về phía anh, tươi cười vẫy tay :”Phùng tiên sinh”

Cả Uất Long Duân và Triệu Minh Khê quay lại nhìn người phụ nữ ấy, là Đinh Phụng Mẫn và cùng một người con trai ? Là bạn trai ? Nhưng anh ta giống….

Đinh Phụng Mẫn đi lại phía của ba người họ :”Chào, thật trùng hợp, mọi người cũng ăn ở đây sao ? À, tiện thể giới thiệu với mọi người đây là em trai tôi, Đinh Thiếu Khiêm. Chúng tôi có thể ngồi cùng chứ?”

“Mời” Phùng Lục Nhiên thản nhiên lên tiếng.

Bây giờ Triệu Minh Khê há hốc mồm, đây là Đinh thiếu gia sao ? Sao lại có thể giống Phùng tổng tài đến mức như sinh đôi vậy ? Uất Long Duân cũng không tin vào mắt mình. Anh nhìn qua Phùng Lục Nhiên, không ngờ anh ta vẫn còn bình tĩnh hơn cả anh và cô.

Đinh Phụng Mẫn thở dài trong lòng, không ngờ ngẫu nhiên gặp nhau tại đây, cũng tốt… Cô muốn đối chiếu xem đứa em trai không có quan hệ huyết thống này của mình với Phùng Lục Nhiên giống nhau đến mức nào. Không ngờ lại y như hai giọt nước. Khó khăn lắm mới kéo được tên Thiếu Khiêm này đi ăn cùng cô, thường ngày hắn cứ vùi đầu vào buôn bán vũ khí cho Hà Lan, mà không hề hay biết bỏ qua sự tận hưởng cuộc sống thường ngày như bao người thường khác. Khi dắt Đinh Thiếu Khiêm đến chỗ của Phùng Lục Nhiên, cô để ý đến sắc mặt của em trai mình, đúng vậy, là không có phản ứng gì, chỉ xem như là chuyện thường.

Đinh Thiếu Khiêm lãnh đạo một bang hắc ám khá kín tiếng nhầm nâng cao giá trị kinh tế, cổ phiếu cho công ty của Đinh Gia Minh, đồng thời là tự lập. Từ nhỏ hắn đã được đào tạo bằng những khóa huấn luyện tàn ác và gian nan, đến bây giờ đã cho ra lò một Đinh Thiếu Khiêm tàn bạo, không như những đứa trẻ khác, hắn không có tuổi thơ !

Dùng bữa với nhau, suốt cuộc trò chuyện không hề có sự tham gia của Phùng Lục Nhiên và Đinh Thiếu Khiêm. Cùng lắm cũng chỉ là những cái gật đầu, cảm ơn, từ chối, trời, cả những cái đấy thôi mà cũng y chang nhau…

Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề, chậc !

Sau khi dùng bữa xong, Phùng Lục Nhiên bảo rằng rất mệt và cần về khách sạn nghỉ. Uất Long Duân bổ sung thêm rằng ngày mai cả ba họ phải bay về Đài Bắc, hi vọng có thể mời Đinh Phụng Mẫn và Đinh Thiếu Khiêm đến chơi, nhất định sẽ nhiệt liệt chào đón. Đinh Thiếu Khiêm gật đầu không nói gì, Đinh Phụng Mẫn cười cười đáp trả mấy câu xã giao, còn đề cập đến chuyện lần trước Triệu Minh Khê đã giúp cô, khiến cho Triệu Minh Khê năm lần bảy lượt với chữ :”Không cần khách sáo”.

Chờ cho đến khi cả ba người họ đã đi khuất mắt, Đinh Phụng Mẫn dặn người phục vụ :”Cho tôi một túi nhỏ, tôi muốn lấy chiếc muỗng mà vị Phùng tiên sinh lúc nãy dùng và một túi khác để cho chiếc muỗng em trai tôi”

Đinh Thiếu Khiêm đứng bên cạnh nhíu mày :”Chị tính làm gì?”

Đinh Phụng Mẫn tươi cười :”Chịu lên tiếng rồi sao? Rồi chị sẽ làm sáng tỏ việc này, em cứ chờ đó đi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro