Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 :

Khi lên đến tầng 3, cô thấy Phùng Lục Nhiên đang đứng ngoài ban công chung, anh ta chỉ mặc một áo khoác ngoài và quần jean đen, thấy thế cô liền lên tiếng :”Phùng tổng, anh sao chưa còn đi ngủ, đã 11h rồi ạ”

Phùng Lục Nhiên đứng đưa lưng về phía cô, nghe thấy tiếng cô vang lên đằng sau, anh dập điếu thuốc, quay lại nhìn cô, nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ tưởng rằng Triệu Minh Khê là một con của nhà khá giả, không đến mức tiểu thư gì gì đó, vì cách ăn mặc của cô không cầu kì, không váy đính hạt hay áo đính kim cương, không vòng bạc hay bông tai vàng, chỉ là… đơn giản thôi !

“Ngủ đi” giọng nói có chút ra lệnh nhưng cô vẫn làm theo, chuẩn bị bước vào phòng, Triệu Minh Khê quay lại nói :”Chúc anh ngủ ngon” rồi vào phòng khóa cửa.

Cánh cửa đóng lại, Phùng Lục Nhiên lại thấy lòng nặng trĩu, không hiểu sao cái cảm giác này là lâu lắm rồi anh mới cảm nhận lại được…

Triệu Minh Khê không hiểu lúc nãy Phùng Lục Nhiên bị gì, anh ta mà cũng có ngày “nhắc nhở” như vậy sao ? Nhưng đó điều không đáng quan tâm. Điều đáng lo nhất là lúc trên xe của Đinh Phụng Mẫn, cô có nghe Đinh Phụng Mẫn nói là tổng tài của cô trông rất giống em trai của cô ấy, thật ra Đinh tiên sinh không phải là em ruột của cô ta, trên báo chí đăng tin đồn này khá nhiều, nhiều báo chí còn cho rằng Đinh tiên sinh là con riêng của Đinh Gia Minh – ba của Đinh Phụng Mẫn đồng thời là chủ tịch tập đoàn kín tiếng nhất Đại Lục : Đinh Kiên.

Cô không hiểu cho lắm, giống là giống như thế nào ? Tính cách hay khuôn mặt ? Cô có hỏi đến vấn đề này, và Đinh Phụng Mẫn đã nói ra 2 chữ :”Khuôn mặt”.

Là khuôn mặt ?

Chuyện càng ngày càng rối quá, hay gọi là trùng hợp nhỉ ?

Sáng hôm sau, cô cùng Uất Long Duân và Phùng Lục Nhiên đi đến điểm hẹn là một công ty kiến trúc. Người hẹn gặp là một kiến trúc sư người Pháp, thành ra cô là người thông dịch viên cho cuộc nói chuyện của họ. Uất Long Duân cũng là người biết tiếng Pháp, nhưng việc của anh ta lại chính là ngồi ghi các ý kiến của hai bên. Phùng Lục Nhiên lâu lâu lại dùng tiếng Trung, lâu lâu lại đổi sang tiếng Pháp khiến cho Triệu Minh Khê và đối phương không biết đường mà trả lời.

Sau cuộc gặp mặt nhau, hai bản hợp đồng đã được kí, đồng nghĩa là cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tại đây, chuẩn bị bay về Đài Bắc.

Trên xe cùng đi ăn trưa với hai người cấp cao, lòng Triệu Minh Khê có chút phấn khởi, chắc là đi ăn món ngon đây. Cô bây giờ chỉ có đồ ăn !

Điện thoại Uất Long Duân reo lên, anh ta nghe máy :” Alô?”

Đầu dây bên kia nói với giọng có chút oán giận :”Anh tại sao đi không nói em một tiếng chứ, đáng chết”

Uất Long Duân cười cười :”Xin lỗi, anh đi gấp quá nên cũng quên báo với em một tiếng, mai về anh sẽ bù cho em nhé”

“Không thèm, em muốn Minh Khê của em cơ, cô ấy có ở đấy không ? Đưa máy cho cô ấy đi…”

Triệu Minh Khê đang ngắm cảnh vật ngoài cửa xe, Uất Long Duân gọi cô :”Triệu tiểu thư, là Uyên Uyên tìm cô này”

À, là Lý Uyên Uyên…

“Alô?”

Lý Uyên Uyên bên đầu dây kia lên giọng phấn khởi :”A, Minh Khê, mình nhớ cậu quá, mai cậu về rồi, chắc chắn phải đãi mình và Phi Duyên một bữa đó nha”

Triệu Minh Khê cười, pha một chút đùa giỡn :”Vậy để xem tài khoản của mình sau chuyến công tác này còn lại bao nhiêu đã, haha”

“Đáng ghét, khi nào về mình sẽ cho cậu biết tay, đi cũng không nói mình một tiếng”

Lý Uyên Uyên là một người có tính cách thoải mái và thân thiện, có khi có chút nóng nảy, nhưng cô ấy rất dễ có bạn bè, còn thân thì chỉ có cô và Hà Phi Duyên thôi, cô cũng không biết tại sao cô ấy lại “chọn” mình làm bạn tốt của cô ấy sau chỉ vài giờ gặp nhau, nhưng cô biết sau này cô sẽ có những người bạn tuyệt vời nhất của mình, lần đầu trong đời…

Lúc nhỏ mẹ Triệu có nói, trong trường học con có thể xã giao, kết bạn, nhưng đừng quá tin người, con có thể bị tổn thương. Đó là vì sao cô có bạn chứ không có thân…. Nhưng sau này, khi đã có lập trường, cô đã có thể phân biệt được nào là mực, và nào là đèn, chỉ cần nhìn thấu vào tâm hồn họ đã có thể nhận thức ngay…

Sau cuộc hội ngộ qua công nghệ thông tin, Triệu Minh Khê chán nản nhìn lại ra ngoài cửa xe, từ nãy đến giờ Phùng Lục Nhiên không nói gì cả, trên xe anh ta còn chăm chú xem số liệu trong Ipad là phải hiểu một điều rằng : đang tập trung cao độ, không được phá rối tôi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro