Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 :

Vòng vo vài tiếng trong chợ đêm, cô cuối cùng cũng chỉ mua được cái áo len và vài món quà cho gia đình. Trên đường đi bộ về khách sạn, cô thấy có một cảnh tượng lại rất chướng mắt : Nam ăn hiếp Nữ.

Thật ra là người phụ nữ ăn mặc rất là gợi cảm nha, đầm màu đỏ không dây ôm sát người cô ta. Hai bên tay cô ta bị hai người đàn ông nắm chặt còn cô ta thì cứ vùng vẫy chống cự, miệng luôn hét to :”Buông tôi ra”. Vì là trời ban đêm, cô cũng không nhìn rõ nét mặt của người phụ nữ này.

Tính lương thiện của Triệu Minh Khê trỗi dậy, cô nhất quyết đến đó giúp người phụ nữ ấy :”Này, các người làm gì vậy??”

Theo phản xạ, hai người đàn ông đó cùng quay lại nhìn cô, bây giờ Triệu Minh Khê có chút sợ hãi nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hét lại :”Có buông cô ấy ra không hả?”

Nhân lúc hai người đàn ông lo chú ý đến Triệu Minh Khê, tay hơi nới lỏng nên người phụ nữ đó đưa chân lên dẫm xuống chân của người đàn ông bên cạnh, hình như cô ta mang giày cao gót…

Thôi xong !

Người đàn ông đó la lên, buông cả tay đang nắm chặt cánh tay của người phụ nữ, ôm chân nhảy lò cò, Triệu Minh Khê cười ha hả, sau khi cười xong cô mới biết, người phụ nữ đó đang chạy tới phía mình, đằng sau là hai người đàn ông lúc nãy rượt theo.

Chưa kịp phản ứng gì, cô ta nắm lấy tay của Triệu Minh Khê mà chạy, à không, giống phi hơn. Cũng may mà cô mang giày, nếu mang đôi cao gót thì chạy không được 2 bước là ngã nhào rồi. Nhưng sao cô ta mang giày cao gót mà có thể chạy siêu thế….

Phía trước có một con hẻm nhỏ, cô ta dắt Triệu Minh Khê chạy vào, sau đó cả hai nép sát vào tường, người phụ nữ đó lấy tay bịt miệng cô, đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng rồi hơi nghiêng mình nhìn phía trước. Đầu hẻm còn nghe tiếng la của một tên :”Tìm không ra tiểu thư tối nay về chết với ông chủ, mau tìm đi”

Sau một hồi lâu không thấy chuyện gì xảy ra, cô ta mới buông tay xuống. Hóa ra hai người kia đã lấy xe đi mất rồi, Triệu Minh Khê lúc này chân mỏi nhừ, ngồi phịch xuống đất. Lúc này trong hẻm càng tối hơn, im lặng như tờ… Bỗng điện thoại Triệu Minh Khê reo lên, là tiếng chuông tin nhắn. Cô giật mình đứng phắt lên, sờ sờ túi rồi lấy điện thoại ra, dòng chữ gọn “Về” của Phùng Lục Nhiên nằm trong nội dung tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên của anh ta gửi cho cô.

Đang xem tin nhắn, ánh đèn điện thoại chiếu vào mặt cô, bỗng người bên cạnh la lên :”A, cô là người đi cùng Phùng tiên sinh?”

Giọng nói này trông có vẻ rất quen, cô ngước lên nhìn người phụ nữ đó, hóa ra là Đinh Phụng Mẫn !

Triệu Minh Khê ngạc nhiên cũng theo phản xạ la theo :”Đinh tiểu thư, là cô sao ?”

“Là tôi, cô tên là ?”

“À, tôi tên Triệu Minh Khê”

Đinh Phụng Mẫn gật đầu, miệng khách sáo trả lời :”Triệu tiểu thư, cảm ơn cô về việc lúc nãy, thật ngại quá, tôi là đang đi chơi cùng vài người bạn, không ngờ ba tôi gọi bảo tôi về nhưng tôi không muốn, vì ông ấy… thật xin lỗi, không tiện nói cho Triệu tiểu thư nghe, là chuyện gia đình, đó chính là vì sao có sự xuất hiện của hai người lúc nãy, là do ba tôi phái đến, bạn tôi thấy hai người này liền sợ toát lên nên đã mỗi đứa một nơi, hazz, đúng là bạn tốt…”

“A, tôi chỉ là tiện đường, thấy chuyện trên phố không ưa mắt là hay giúp đỡ, không cần khách sáo”

Nghe Triệu Minh Khê nói thế, Đinh Phụng Mẫn mỉm cười :”Không, là tôi nên cảm ơn cô, đúng là nhân viên của Phùng Thị có khác, tình nghĩa là chính”

Lúc này cô mới nhớ đến tin nhắn của Phùng Lục Nhiên, ấy thế hối hả nói là có chuyện cần về khách sạn gấp, Đinh Phụng Mẫn nói là sẽ đưa cô về, xe của cô ấy để ở trước quán bar gần chỗ chợ đêm, Triệu Minh Khê từ chối khéo, nói từ đường này về khách sạn đã rất gần, không cần phiền đến Đinh Phụng Mẫn.

Vì ơn giúp đỡ, Đinh Phụng Mẫn bỏ ngoài tai câu “không cần thiết” của Triệu Minh Khê, dắt tay cô về lại chỗ đấy, hỏi địa chỉ khách sạn và đưa cô về tận nơi :”Vậy làm phiền Đinh tiểu thư rồi”

Khi chuẩn bị bước ra xe, Đinh Phụng Mẫn bảo là gửi lời chào đến hai người kia. Cô gật đầu và bước ra khỏi xe, không quên cảm ơn một lần nữa, khi chuẩn bị bước vào cửa, Đinh Phụng Mẫn bỗng kêu :”Triệu tiểu thư…”

Cô quay người lại, nghiêng đầu nhìn Đinh Phụng Mẫn, bỗng cô ấy lại nói :”À, không có gì, cô vào đi, hẹn lần sau gặp lại” xong lại lái xe đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro