Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 :

“Xin chào, tôi là trợ lý của Phùng tổng tài, Uất Long Duân”

Người phụ nữ đó đứng dậy, miệng nở nụ cười :”Chào, thật xin lỗi, em trai tôi bận công việc riêng nên tôi thay nó đến bàn chuyện hợp đồng cùng các anh, tôi tên Đinh Phụng Mẫn, mời các anh ngồi”

Triệu Minh Khê nhíu mày, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm học từ bố Triệu thì việc nhờ một người khác đi thay thế mình trong một công việc là hơi bị thiếu tôn trọng đối phương, trong giới kinh doanh cũng vậy, nếu đã bận có thể hẹn hôm sau mà ? Cần gì vội… Có vẻ như Đinh tiên sinh này đã đánh giá thấp Phùng Lục Nhiên rồi.

Cả ba ngồi xuống sau lời mời của Đinh Phụng Mẫn, Uất Long Duân lấy trong túi hồ sơ vài tờ giấy, chữ và chữ che kín mịt tờ giấy ấy, đến lúc này Phùng Lục Nhiên mới mở miệng :”Đây là bản hợp đồng hợp tác với nhau, mời Đinh tiểu thư xem qua, nếu có sai sót thì xin hãy bỏ qua, chúng tôi sẽ chỉnh sửa lại cho phù hợp”

Wow, câu dài nhất trong ngày mà Triệu Minh Khê được nghe !

Theo cô thấy, Phùng Lục Nhiên là một tên khá là kiệm lời, nhiều khi trong công ty, khi có người vào văn phòng anh ta, qua khe hở cửa cô thấy chỉ cần vài động tác như phẩy tay, ngoắc tay của anh ta là người đối diện liền hiểu và làm theo, kiểu như ngôn ngữ riêng của anh ta vậy, không tốn một lời.

Nhiều khi lại chỉ cần cái gật đầu và lắc đầu !

Hai người đàn ông đứng bên cạnh trông có vẻ như rất trang nghiêm, đứng từ nãy đến giờ mà chưa mỏi, còn vẫn kiên trì được ấy chứ. Lâu lâu Triệu Minh Khê lại ngước lên nhìn hai người này, chứ nhìn Đinh Phụng Mẫn mãi cũng chán lắm. Cô ấy đẹp, quyến rũ, nhưng đâu đến mức nhìn không phát chán chớ.

Một hồi lâu sau, Đinh Phụng Mẫn nói :”Ok, bản hợp đồng rất là hoàn hảo, tôi không có ý kiến gì, tôi nghĩ em trai tôi cũng sẽ vậy, bây giờ tôi ký tên đây” nói rồi Đinh Phụng Mẫn được người đàn ông bên phải đưa cho cây bút, chà, cây bút cũng in cả dòng chữ “Đinh Phụng Mẫn” lên thân bút, không lẽ là vật của riêng cô ấy chớ ? Bút bi thôi mà….

“Chúc sự hợp tác chúng ta thành công tốt đẹp” sau khi kí tên, Đinh Phụng Mẫn ngước lên nhìn cả ba đối diện mỉm cười, Uất Long Duân cũng đành mở miệng cười đáp trả theo lẽ lịch sự, Phùng Lục Nhiên chỉ gật đầu không nói gì. Bỗng bụng Triệu Minh Khê réo lên, ây da, sáng giờ chưa ăn gì, huống chi là 1h trưa rồi, ôi….

Cô cầu mong cho cuộc gặp mặt này chấm dứt để còn được đi ăn trưa, đói quá mất, hoặc là Đinh tiểu thư đây mời cô một bữa cũng được, nên mời nha, nếu không lại hẹn nhau ra quán ăn này làm gì….

“Tiện thể mọi người cùng tôi dùng bữa trưa được chứ ? Tôi mời”

Triệu Minh Khê mừng thầm trong lòng, cuối cùng ông trời quả là không phụ lòng cô, được ăn rồi, tuyệt vời !

Lướt con mắt qua những dòng chữ Trung trên menu, cô thật không biết nên chọn món gì, toàn là những món lạ, không giống dì Phan làm chút nào. Thôi thì đành chọn món nào rẻ rẻ vậy. Ấy ấy, tính tiết kiệm nổi lên rồi !

Sau bữa ăn trưa free, cô cùng Uất Long Duân và Phùng Lục Nhiên trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai lại đi gặp đối tác khác. Triệu Minh Khê mệt mỏi ngã xuống giường, thở dài một cái rồi bật người dậy :”Đi tắm thôi”….

Đêm buông xuống, Đại Lục thật đẹp.

Triệu Minh Khê dự định ăn tối xong sẽ đi dạo vài vòng ở khu chợ đêm gần khách sạn. Nghe nói ở đó bán đồ đẹp mà rẻ nữa, cô nhất quyết không bỏ qua. Vừa chải tóc, tiếng gõ cửa vang từ bên ngoài, cô thuận miệng lên tiếng :”Mời vào”

Uất Long Duân bước vào, anh ta mặc một bộ đồ hơi hướng về style đồ ngủ, Triệu Minh Khê nhìn vài giây lại cố nhịn cười :”A, thật xin lỗi, Triệu tiểu thư, phong cách ăn mặc của tôi thật ra về đêm rất thoải mái, à, Phùng tổng tài nhờ tôi chuyển lời rằng tối nay dưới nhà ăn của khách sạn có tổ chức một tiệc buffet nhỏ, cô có thể xuống dùng”

“Cái đó…”

“Chi phí cứ ghi lại vào hóa đơn cho công ty”

“À…”

Nói xong Uất Long Duân đi ra khỏi phòng không ngoái lại nhìn cô. Bây giờ xung quanh căn phòng chỉ là không khí và đồ vật, cô cảm thấy nhớ bố mẹ quá….

Dùng bữa xong cô nhắn tin cho Phùng Lục Nhiên, bảo là đi chợ đêm, nếu có cần thiết thì thì gọi cô về. Đáp lại cô là chả có tin nhắn nào…

Phùng Lục Nhiên đang ngồi trong phòng xem xét lại hợp đồng cho ngày mai, điện thoại anh bỗng chiếu sáng, tiếng nhạc vang lên, đó là có tin nhắn “Phùng tổng, tôi đi hưởng sắc đẹp của Đại Lục ở chợ đêm, có việc gấp cứ việc gọi tôi”

Xem xong anh không nói gì, ánh mắt có chút tia phức tạp. Đến bây giờ em vẫn không nhận ra tôi sao? Minh Khê….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro