Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10 :

5h30, Triệu Minh Khê phải lái con Camry đến trụ sở công ty vì chuyến đi công tác. Khi gửi xe dưới hầm, cô bắt gặp một người mặc đồ kín mịt, đeo khẩu trang, trên người không có màu nào khác ngoài màu đen, gì đây, sáng sớm tính làm hề giải trí cho nhân viên à ?

Nhìn đồng hồ đeo tay cũng đã gần 6h đúng, Triệu Minh Khê mặc kệ và đi bộ ra khỏi tầng hầm. Xe của cô sẽ được ngủ vài ngày ở đây, người của Phùng Lục Nhiên sẽ hộ tống cô và Uất Long Duân ra sân bay.

Thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu trước cửa công ty, Triệu Minh Khê kéo vội chiếc vali và cười ngại với Uất Long Duân đang dựa vào cửa xe :”Triệu tiểu thư đúng giờ quá nhỉ, còn không đến 1 phút là 6h đúng, hoan nghênh cô, mời vào xe” nói rồi anh ta làm động tác mời, đi vòng ra sau xe cất vali cho cô. Triệu Minh Khê cảm ơn rồi mở cửa xe. Bên trong là Phùng Lục Nhiên đang lướt trên con Ipad, thấy cô liền nhích sang một bên để cô vào ngồi.

Triệu Minh Khê còn chút chưa tỉnh ngủ, sơ ý lúc vào xe đập đầu vào thành xe, cũng may là cô đã cúi xuống nhưng vẫn không thành, Phùng Lục Nhiên nhíu mày rồi nói :”Không lẽ xe của Phùng Thị lại thấp đến thế?”

“Không có không có, tôi chỉ là sơ ý, lần sau chắc chắn sẽ để ý hơn, hì…” cô cười ngại giải thích…

Chiếc xe lăn bánh.

Ngồi trên máy bay, lòng cô thấp thỏm không yên, không hiểu sao cô lại nghĩ đến tên “đen” lúc nãy ở tầng hầm. Có khi nào là ăn trộm không ? Ăn trộm mà cũng chịu khó dậy sớm nhỉ…Phùng Lục Nhiên lướt lướt con Ipad, thấy “người bạn đồng hành” cạnh mình không ngồi yên được liền hỏi :”Lần đầu ngồi máy bay à?”

Triệu Minh Khê ngớ người, thầm nghĩ không biết có nên nói cho Phùng Lục Nhiên nghe về việc lúc nãy hay không, vì nếu bây giờ nói thì có quá muộn không ? Họ đã rời Phùng Thị cũng được hơn 1 tiếng rồi, chỉ sợ bây giờ nói thì tên ăn trộm ý cũng đã xong việc của mình. Thôi thì mách trước xử sau :”À, tôi, tôi… lúc nãy hình như dưới hầm xe có.. có ăn trộm”

Uất Long Duân đang chơi trò chơi trên điện thoại mình, nghe cô nói thế liền hỏi ngay, kiểu như chặn họng Phùng Lục Nhiên trước vậy :”Cái gì ? Ăn trộm ? Ở Phùng Thị ? Cô cận bao nhiêu độ?”

“…” Triệu Minh Khê không biết nói gì hơn, cô thấy sao thì nói vậy mà, cái gì mà cận rồi độ ở đây chứ ?

Bên cạnh, Phùng Lục Nhiên nét mặt chẳng có chút biểu hiện gì cả, anh lấy điện thoại và gọi cho ai đó, chỉ biết sau vỏn vẹn 2, 3 câu thì câu cuối cô nghe được là “Hãy giải quyết gọn”

Giết người ? Bắt ăn trộm ? Làm sao…..

Thấy nét mặt có chút mất bình tĩnh của cô, Uất Long Duân cười nhẹ rồi nói :”Không cần lo, chỉ là bật camera xem lại tình cảnh lúc nãy rồi giải quyết gọn ấy mà”

Triệu Minh Khê “À” một tiếng rồi không dám nói gì thêm, cô trở người một bên rồi nhắm mắt ngủ, sáng này phải thức sớm, ngủ không đủ giấc nên cần bổ sung thêm.

Sau khi cô tỉnh dậy, xung quanh là bức tường màu trắng. Điều cuối cùng cô nhớ là mình đang ngủ, sau đó thấy người như được… bay lên ? Và nơi hạ cánh an toàn là một thứ gì đó rất mềm mại… à, là cái giường !

Cô uể oải ngồi dậy, tay dụi dụi con mắt, sau đó nhìn xung quanh, là một căn phòng rất đẹp, hình như là phòng của khách sạn ? A, thì ra là đến Đại Lục rồi. :”Tỉnh rồi sao? Cô mau chuẩn bị đi, kém 15 phút nữa là đi gặp đối tác rồi” Giọng của Uất Long Duân vang lên, anh ta đang tựa người vào cửa sổ, tay cầm điếu thuốc phả ra những làn khối đẹp tuyệt, dáng đứng vẻ như suy tư…

“À ừ, tôi đi thay ngay đây”

Nghe cô trả lời, Uất Long Duân dập điếu thuốc rồi mỉm cười lịch sự bước ra ngoài, đến cửa bỗng dưng quay lại nói với cô :”Đối tác ghê gớm lắm đấy” rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

Triệu Minh Khê còn chưa hiểu gì, định lên tiếng hỏi thì cái cánh cửa đã đóng lại. Ghê gớm ? Ghê gớm là ghê gớm như thế nào ? Cô thật không hiểu gì, trên tay còn đang ôm một bộ đồ chuẩn bị thay, nghe anh ta nói thế cô liền nghĩ đến… không lẽ đối tác là một kẻ háo sắc ? Á, thay đồ kín thôi… !

Thế là Triệu Minh Khê mặc một áo thun, quần jean đen và một đôi bata cổ cao, ra khỏi phòng không quên túi xách và áo khoác, mái tóc được cô xỏa một cách thoải mái, đuôi tóc có chút xoăn tự nhiên, trông cô rất đẹp và tràn đầy sức sống.

Đối tác của Phùng Lục Nhiên hẹn cả 3 ở một nhà hàng sang trọng. Khi đến nơi, cô mới biết đến đây không chỉ xã giao mà còn dùng bữa tối, free nữa chứ ! Bữa tối free thì làm sao mà bỏ qua đây, chậc chậc, tuyệt vời !

Khi vào đến phòng được đặt riêng, Triệu Minh Khê thấy trước mặt có hai người đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ ăn mặc rất gợi cảm, một chiếc váy bó ôm sát người làm lộ đường cong quyến rũ của chị ta, hai người đàn ông trong bộ vest màu đen bảnh bao đứng hai bên chị ta giống như vệ sĩ vậy.

Nhìn thấy người phụ nữ đó, Triệu Minh Khê lại nhìn trang phục của mình, ôi trời ơi, mình nghĩ quá nhiều rồi, đối tác là nữ chứ có phải là nam đâu, thế tại sao lại nguy hiểm ?

Cô cho rằng mình ăn mặc kín đáo là một điều rất là khuyến khích, nhưng cô để ý lúc mình lên xe, Uất Long Duân nhìn lên gương chiếu hậu và nhìn về phía mình mà nhíu mày, Phùng Lục Nhiên đương nhiên là không để ý gì đến cô, chỉ có công việc là chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro