Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Thời tiết của Đài Bắc ngày càng xuống độ, vừa hôm qua là 20 thì hôm nay chỉ còn có 17 độ, Triệu Minh Khê khoác lên mình khăn choàng mà tuần trước đã cùng mua hai người bạn. Khăn màu nhạt cũng làm bật được mái tóc hơi ngả màu vàng của cô, làn da trắng như sữa, mịn màng. Là con của một nhà có gia thế, về việc chăm sóc sắc đẹp cô cũng không để tâm nhiều, thường chỉ là những loại sữa rửa mặt hay kem dưỡng tóc mà như những nữ thiếu niên khác hay dùng. Cô không đi những nơi thẩm mỹ viện chỉ để chỉnh sửa một bộ phận trên cơ thể mình, Triệu Minh Khê cho rằng đấy là việc vô bổ mà uổn phí

Sau 1 tháng làm việc tại Phùng Thị, vẫn chưa có gì trục trặc xảy ra, Triệu Minh Khê hiện đang rất thoải mái và thư giãn, không gì làm khó cô, chỉ có những văn án lắm thứ tiếng làm cô mất ngủ vài ngày

Nhưng vị Phùng tiên sinh cứ như không tồn tại !

Sắp đến cũng là sinh nhật của cô, lại còn đúng vào ngày phát lương nha, phải chăng là quà của công ty ? Haha, cô nghĩ đến chuyện đấy thì lại cười trong lòng, cầm tháng lương đầu tiên trong đời, chắc là cảm giác sẽ rất tuyệt.Vừa hay cô nghĩ ra một vấn đề, và đã cũng bàn bạc với bố Triệu vào vài ngày trước, rằng cô sẽ dùng số tiền lương và tiền dành dụm trong ngân hàng để mua một con ôtô, để tiện đi làm.

Cô rất cảm thấy áy náy khi chú Sinh phải đi đón hay đưa cô theo thời gian không nhất định. Đặc biệt sắp tới có vẻ sẽ rất bận rộn, đó là theo lời của Uất Long Duân. Cho nên tự sắm cho mình một con ôtô riêng để vừa lợi cho mình và cũng lợi cho chú Sinh.

Bố Triệu đã đồng ý, Camry ơi, ta đến đây ~ !

Triệu Minh Khê vốn là người được gọi là tiết kiệm. Với gia tài của cô có thể mua hơn chục chiếc BMW, Cadillac nhưng… Camry thì có thể mua cả trăm chiếc ấy. Tính tiết kiệm của Triệu Minh Khê đây có thể nói là quá hay, rất kìm chế nỗi ham của mình !

Hôm nay Triệu Minh Khê lên công ty, Uất Long Duân đã tìm đến cô :”Triệu tiểu thư, hôm nay Phùng tổng tài tìm cô đấy”

“Vậy sao ? Ngay bây giờ à ?”

“Ừ”

Vừa dứt lời, Triệu Minh Khê vội đeo thẻ nhân viên vào cổ, cất túi xách và đi qua phòng của Phùng Lục Nhiên. Gõ cửa theo lẽ lịch sự, bên trong truyền đến một giọng trầm ấm :”Vào đi”

Triệu Minh Khê mở cửa đi vào, thấy Phùng Lục Nhiên đang ngồi xem vài tư liệu, một đống tài liệu trên bàn, nhìn sơ qua cô cũng biết đây chính là tình trạng bất động sản của các công ty khác

“Không biết Phùng tổng tài tìm tôi có việc gì?”

Phùng Lục Nhiên lật lật vài trang tư liệu trên tay mình, mắt không buồn nhìn lên :” Triệu tiểu thư đây đã làm việc ở Phùng Thị hơn một tháng, mà tôi thì cũng đã rất rõ về cô qua sơ yếu lý lịch, trong đó có vài ngôn ngữ mà tôi cũng rất cần thiết, vài ngày tới cô cùng tôi và Uất Long Duân đi Đại Lục một chuyến để bàn về việc mở rộng thị trường trên Nhật Bản, cô có rảnh không?”

“Là khi nào vậy?”

“Ngày mai”

Triệu Minh Khê im lặng một hồi, sao lại gấp như vậy, là ngày mai đi Đại Lục, ấy thế bây giờ mới thông báo cho cô. Mà nếu đi Đại Lục thì cô không thể bỏ qua món lẩu cay Tứ Xuyên chính gốc rồi, haha, cô lại sắp được “thăm quê hương” rồi. :”Được, không biết chuyến bay xuất phát mấy giờ?”

Phùng Lục Nhiên giơ cánh tay phải lên xem đồng hồ, cặp lông mày bỗng nhíu lại rồi giãn ra :”Sẽ là 6h sáng, đi 3 ngày 2 đêm”

Đi 3 ngày 2 đêm thì có thể coi không phải đi du lịch rồi, thời gian như vậy mà gặp vài vị khách hàng bên Đại Lục thực sự không có chút cảm hứng gì. Đại Lục là nơi rất có lợi ích cho mọi công việc, cô còn tưởng Phùng Lục Nhiên có chút lương tâm mà đi công tác có thể pha trộn một chút từ gọi là du lịch !

“Vâng, tôi biết rồi, vậy nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài”

“Được”

Đợi Phùng Lục Nhiên trả lời, cô mới từ tốn đi ra ngoài. Thực ra trong lòng cô bây giờ đang rất hào hứng, chuyến công tác đầu tiên trong đời, kể ra một tiểu thư như cô còn hào hứng chứ nói chi người khác. Là tự lập nghiệp, cái gì mà xảy ra đầu tiên cô đều rất phấn khích, như một đứa trẻ đã giành được kẹo của mình, nó sẽ được ăn ! Cô đã xin vào được Phùng Thị, giành được chức vị thông dịch viên riêng của tổng tài, cô rất tự hào.

Sau khi tan tầm, về đến nhà cũng là lúc con Camry của cô đã ngoan ngoãn chờ chủ trong ga-ra. Dùng bữa tối với cả nhà, cô đề cập đến chuyện đi công tác, bố mẹ Triệu không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi lại đá đá chân nhau dưới bàn, ý bảo con gái chúng ta thật tài giỏi. Triệu Minh Khê thấy vẻ mặt của bố mẹ như vậy liền cố nhịn cười, già rồi nhưng vẫn còn nét thanh xuân trong họ

Cô cảm thấy mình không hề kiêu hãnh trong việc mua xe, một lần khi còn nhỏ, dì Phan có mua cho cô một món đồ chơi rất tinh xảo và đắt tiền, đó là một con búp bê bằng thủy tinh, to hơn 1 gang tay. Cô rất thích món đồ chơi ấy, nhưng một lần đang dạo chơi trong vườn, một cậu bé chạy ngang qua và va vào cô khiến cả hai té nhào ra. Triệu Minh Khê lòm còm bò dậy, nhìn thấy con búp bê từng mảnh thủy tinh không yên phận nằm cùng một chỗ mà văng tứ tung, cô khóc òa lên, cậu bé kia thì không bận tâm, cứ thế mà bò dậy chạy tiếp. Cậu ấy chính là con của người làm vườn nhà cô. Dì Phan nghe tiếng cô khóc liền vội vàng chạy ra vườn, thấy cô mếu máo nhặt từng mảnh thủy tinh, dì Phan liền thở nhẹ nhõm, hóa ra là làm vỡ đồ chơi….

Từ đó, Triệu Minh Khê không dám dùng đồ đắt tiền là vì sợ làm hư nó, có thể nói mua con Camry là sự tiết kiệm nhất trong giới mua xe của tiểu thư như cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro