Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Bước ra khỏi thang máy, Triệu Minh Khê có chút ngạc nhiên, tầng 24 này trang trí rất giống…. nói sao đây, giống khách sạn 5 sao ?

Ừ, chắc thế !

Uất Long Duân từ phòng của Phùng tổng, thấy Lý Uyên Uyên liền cười :”Gấu Uyên, lên đây tìm anh sao?”

Uyên trưởng có chút ngại ngùng, liền nói với anh :”Ây, không nên như vậy, người ta ở đây còn có nhân viên của em nha, huống chi Phùng Thị có quy định cấm yêu đương trong công ty…”

“Haha, được được, lên đây có việc gì sao?”

Vừa hỏi xong Uất Long Duân mới để ý là trên tay Lý Uyên Uyên có cầm văn án của công ty GMF mà hôm qua anh nhờ cô dịch hộ cho Phùng Lục Nhiên, anh liền hiểu ra :”À. Là văn án của GMF, em làm xong rồi đúng không ?”

Nghe Uất Long Duân hỏi, Uyên trưởng liền gật đầu trả lời :”Ừ, vì thời gian có hạn, mà lại gấp như vậy nên em có nhờ Triệu Minh Khê giúp một phần, anh cũng nên khen cô ấy nha, kĩ năng đánh máy của cô ấy ngang tầm em đó, mà cũng nhờ có cô ấy em mới hoàn thành để chiều nay còn có thể đi gặp họ”

Gật đầu, Uất Long Duân nói với Triệu Minh Khê :”Cảm ơn Triệu tiểu thư, hôm phỏng vấn quả nhiên cô đã gây không ít ấn tượng với tôi”

Triệu Minh Khê cười không nói gì, đưa cho Uất Long Duân văn án, vừa định xin phép đi xuống lầu trước, ai ngờ lại bị Uất Long Duân giữ lại, bảo là nhớ ra chuyện gì đó, cần phải nói với cô, nhưng là phải nói trong văn phòng anh ấy, không tiện nói ở ngoài.

Sau khi cả 3 cùng theo vào phòng của anh, Lý Uyên Uyên là người mở miệng hỏi trước :”Có chuyện gì mà phải vào tận đây chứ?”

Thật ra vấn đề mà Uất Long Duân muốn nói với Triệu Minh Khê lẽ ra phải là vào sáng này, nhưng do bận lo cho cuộc họp nên anh cũng quên mất. Vừa hay anh dự tính sẽ xuống lầu 4 để gặp cô nhưng ai ngờ cô lại theo Lý Uyên Uyên lên đây.

“Là như vậy, em còn nhớ Khả Trân đã bị sa thải không gấu Uyên ? Phùng tổng muốn tìm một thông dịch viên mới cho riêng ngài ấy, mà 2 tên kia ở nhóm em không ai biết tiếng Pháp, mà em thì lại biết chút ít. Riêng Triệu tiểu thư đây biết rất rõ về tiếng Pháp, nên Phùng tổng đã chọn cô ấy làm thông dịch viên cho riêng mình…”

Ây da, ngày đầu mà đã gây ấn tượng tốt với Phùng tiên sinh, Triệu Minh Khê vẫn chưa tin lắm, nhưng sao chứ ? Đây là Phùng Thị nha, không hề có khái niệm nói một đằng làm một nẻo đâu.

Tuy nhiên đang chìm trong ý nghĩ vì sao lại chọn mình thì cô lại bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ ấy bởi lời phản đối của Uyên trưởng :”Gì chứ… em không đồng ý nha, cô ấy là nhân viên của em, vả lại còn là bạn thân mới quen của em đó, em không muốn mất người bạn này đâu nha, nếu là Phi Duyên, chắc chắn cô ấy cũng sẽ như em thôi”

Uất Long Duân cười, tay phải đặt lên vai của Lý Uyên Uyên, nói :”Em đừng lo, gấu Uyên, cô ấy vẫn là nhân viên/bạn của em, chỉ là cô ấy phải làm việc ở tầng này thôi, không còn làm chung phòng với em nữa”

Uyên trưởng nén giận, ánh mắt có chút hờn giận nhìn về phía Uất Long Duân, tuy nhiên miệng nở nụ cười với cô :”Hầy, tiếc quá, chúng ta phải xa nhau 20 tầng rồi, chắc chắn mình và Phi Duyên sẽ nhớ cậu”

Cô dở khóc dở cười, không phải còn làm chung công ty sao ? Chỉ là không làm chung phòng thôi mà… đâu đến nỗi xa cách như vậy chứ, kiểu như đang đóng phim

Bất ngờ trước cách xưng hô này của Uyên trưởng, cô cũng nhanh chóng hiểu ra, Uyên trưởng thật sự rất mến cô nha. Thật là tuyệt vời, ngày đầu đi làm đã có hai người bạn đồng nghiệp, lại còn là nữ nữa. Triệu Minh Khê an ủi cô bạn, cũng là dùng cách xưng hô ấy :”Đừng buồn, cảm ơn cậu và Phi Duyên ngày đầu mà đã gần gũi với mình, chắc chắn đến giờ ăn trưa hay nghỉ ngơi mình sẽ xuống tầng 4 chơi với hai cậu”

Sau vở kịch lãng mạn “tiễn người bạn đi xa” của Lý Uyên Uyên kết thúc, cô phải xuống lại tầng 4 để thu gom đồ đạc lên đây, cũng may là cô là người gọn gàng nên đồ của cô vỏn vẹn chỉ là 1 thùng giấy nhỏ, cũng chỉ là những tài liệu, bút viết và vài vật dụng linh tinh. Phan Khả Uy thấy cô dọn dẹp đồ, liền ngạc nhiên hỏi :”Làm sao vậy ? Chị dọn đi đâu thế ?”

Không để anh bạn trẻ hiểu lầm, Triệu Minh Khê giải thích :”Không có gì, chỉ là tôi được chuyển lên tầng 24, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều”

Phan Khả Uy “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục văn án đang còn đánh dở. Sau khi thu dọn xong, cô chào mọi người rồi đến thang máy. Lý Uyên Uyên có chút luyến tiếc giữ cô lại nhưng cũng đành phải để cô đi lên đó, trước khi đi còn không quên dặn cô :”Nhớ nhé Minh Khê, rảnh rỗi phải xuống đây đó”

Triệu Minh Khê cười, trả lời mình biết rồi xong thì đóng cửa thang máy lại, ấn số 24.

Phòng làm việc của cô đối diện phòng của Uất Long Duân. Căn phòng có màu trắng với họa tiết hoa rất tinh xảo, cửa sổ ngay đằng sau bàn làm việc, lại còn là ghế xoay, nên khi muốn gặp mẹ thiên nhiên cô chỉ cần xoay một cái là ngắm cả Đài Bắc.

Có vẻ như ngày đầu tiên đi làm của cô rất là thuận lợi.

Sau khi tan tầm, cô gọi điện cho chú Sinh và ra về, đến tối dùng bữa và chạy tọt ngay lên lầu để dịch tiếp văn án.

Bố mẹ Triệu rất vui vì con gái của họ đã trưởng thành, họ đã vốn xem cô là con ruột của mình.

Ngày qua ngày của cô ở Phùng Thị cũng không có gì bất thường xảy ra, chỉ là mấy ngày nay dù một giây cô cũng không gặp được Phùng tổng sau cái cuộc họp đó.

Cứ đến giờ nghỉ trưa là cô cứ nghĩ anh ta sẽ tự giác đi ăn trưa, không ngờ cũng phải có người mang thức ăn đến. Phục vụ tận nơi !

Đang dùng bữa ở nhà ăn, Hà Phi Duyên lên tiếng :”Cậu nha, Minh Khê, mình chưa thấy trường hợp nào mà mới ngày đầu một nhân viên nhỏ như cậu lại leo lên tầng 24 hưởng phúc đó, ngày trước Khả Trân phải mất đến nửa năm, còn cậu chỉ mất có nửa ngày thôi”

Triệu Minh Khê cười, vờ ra vẻ đắc ý :”Đấy là chuyện mà chỉ có Minh Khê tớ đây mới làm được, haha, được rồi, hôm nay mình khao nhé”

Hà Phi Duyên còn chưa kịp lên tiếng, Lý Uyên Uyên đã chen vào sau khi uống một ngụm táo ép :”Ôi xời, chuyện bữa ăn chúng tớ có thể tự lo liệu, có lẽ bọn tớ đang thiếu thốn quần áo đó nha, ôi, có cái áo hiệu Aberombie ở khu thương mại A mới nhập về ở Phùng Thị, mình mê chết đi được” vừa nói Lý Uyên Uyên vừa làm mặt ao ước, lại còn để ý phản ứng của cô.

“Lát nữa mình mua tặng cậu được không?” Triệu Minh Khê cười nói

“Ây da, thật không, mình sợ sẽ tiêu hao tiền lương của cậu đó….”

Vừa định mở lời, Triệu Minh Khê đã bị Hà Phi Duyên chặn họng :”Ôi trời, cái con mê hàng hiệu này, người ta là tư nhân như cậu đó, vừa phải thôi nha”

Lý Uyên Uyên cười hì hì, bảo là chỉ trêu cô một chút, nhưng sau khi tan ca thì cả 3 lại kéo đến khu thương mại A của Phùng Thị để shopping, vốn định là mua cái áo đó cho Lý Uyên Uyên thật, nhưng lại bị chặn lại :’Ây, mình đùa mà, không cần thiết đâu, mình đâu đến nỗi cái áo 50 tệ mà mua không được?”

Triệu Minh Khê cũng đành chịu, đi vòng vòng với hai cô bạn ở khu thương mại, mới chợt để ý là sắp vào mùa đông rồi, sáng nay cô đi làm có chút se lạnh, vừa hay đi ngang qua cửa tiệm bán khăn choàng, thế là cả ba lại kéo vào đó.

Cô vốn là thích màu nhạt, như màu xanh da trời chẳng hạn, hay là hồng nhạt, miễn màu nào là nhạt nhạt thì vốn là màu yêu thích của cô. Ngắm nghía một hồi cô quyết định chọn cái khăn choàng màu xanh tựa tựa màu nước biển. Giá của nó hơn 35 tệ…. Thì ra khu thương mại là nơi buôn bán cho tư sản !

“Chà, Minh Khê, khẩu vị của cậu không lẽ nhạt đến vậy sao ?” Hà Phi Duyên thấy Triệu Minh Khê chọn khăn choàng có màu không được bắt mắt, liền lên tiếng.

Cái khăn choàng của Hà Phi Duyên rất là bắt mắt, nó có màu đỏ tươi, trên đấy có in dòng chữ “Winter” màu trắng, giá cũng gần kề 40 tệ. Còn của Lý Uyên Uyên thì lại có màu xanh lá của cây thông noel, không có hình vẽ gì nhưng cũng thu hút người nhìn.

Sau khi ra khỏi Phùng Thị, Lý Uyên Uyên đề nghị đi ăn tối, nhưng Triệu Minh Khê lại bảo phải về sớm vì đống văn án chưa làm xong, chợt nhớ ra, Lý Uyên Uyên liền nói :”A, đúng rồi, lần trước cậu giúp mình cái văn án GMF, bây giờ để mình giúp lại”

Triệu Minh Khê khẽ từ chối, cô bảo là không cần, khi nào cần thiết sẽ nhờ giúp, thấy vậy Lý Uyên Uyên cũng không nói gì thêm, Hà Phi Duyên thì cứ thúc giục đi ăn, cô đành phải chia tay 2 người bạn trước khu thương mại. Sau khi bóng 2 người xa dần, cô mới gọi cho chú Sinh đến đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro