Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Vừa dịch được ¼ văn án, bụng cô bắt đầu phản kháng, nhìn lên đồng hồ treo tường thì cũng được 12h10p rồi, đúng lúc Uyên trưởng lên tiếng :”Chà, trưa nhanh nhỉ, nào, chúng ta đi ăn trưa thôi, mọi người có đói không?”

Dứt lời, Phan Khả Uy liền nhanh nhảu trả lời :”Đúng đúng, đói quá rồi, chúng ta đi ăn trưa đi, sẵn dịp đi xem nhà ăn của Phùng Thị”

Mọi người trong phòng ai cũng đồng ý, Triệu Minh Khê save lại bài mình vừa dịch, mang theo túi xách và đi ra khỏi phòng theo Uyên trưởng. Đang chờ thang máy mở cửa, Hà Phi Duyên cùng đám người đằng sau tiến tới, cô thấy Triệu Minh Khê liền vui vẻ gọi :”A, Minh Khê !”

Chưa thân được vài ngày mà Hà Phi Duyên đã gọi cô bằng tên gọi thân mật, chắc cô ấy rất là tự nhiên và phóng khoáng….

Triệu Minh Khê quay đầu lại, cười đáp :”Hà trưởng, cô dẫn tổ mình đi ăn trưa sao?”

“Ây, sao lại xưng hô khách sáo như vậy, cái gì mà Hà trưởng chứ, gọi tôi là Phi Duyên được rồi, dù gì cô cũng đâu có ở trong tổ tôi. Ừ, đúng rồi, cũng đã trưa, nên tôi dẫn tổ mình đi tham quan nhà ăn ấy mà, không ngờ cũng gặp cô ở đây” Hà Phi Duyên tỏ vẻ rất thoải mái trả lời

Uyên trưởng thấy Hà Phi Duyên phóng khoáng như vậy, liền châm chọc :”Cậu nha, lúc mình vào Phùng Thị, cậu đâu đề cập đến cách xưng hô, gì chứ, cậu đang muốn cướp nhân viên của mình à?”

Hà Phi Duyên nghe thấy vậy liền cười, trả lời chắc như cột :”Haha, Uyên Uyên à, cậu đang nghĩ gì vậy, mình là đang muốn kết giao bạn bè nha, nếu cậu không ngại thì mình rất thích bạn Minh Khê này, sau này nếu được chúng ta trở thành bộ 3 mĩ nhân, haha, đừng lo, mình sẽ không giựt cô ấy ra khỏi tổ cậu đâu…”

Đối đáp một hồi, thang máy cũng mở cửa, cả 2 bên cùng bước vào, Giang Khuy Thành lên tiếng hỏi :”Uyên trưởng, phòng ăn… uhm.. ở lầu mấy ?”

“Lầu 6”

Giang Khuy Thành gật đầu rồi thuận tay ấn nút số 6, thang máy bắt đầu đóng cửa và di chuyển lên tầng 6.

“Ding” thang máy mở cửa rồi một tốp người đi ra, Hà Phi Duyên nói :”Đây là phòng ăn chung, mọi người thích gì cứ lấy, hôm nay ngày đầu nên tôi khao, haha.” Uyên trưởng cũng không chịu thua, cũng lên tiếng :”Tôi cũng vậy, ngày đầu tiên nên tôi khao mọi người, cứ ăn cho thoải mái”

Phòng ăn của Phùng Thị rất to, như nhà hàng buffet 5 sao, nhân viên phục vụ ăn mặc rất lịch sự, bàn ăn như bàn đãi tiệc. Triệu Minh Khê thầm nghĩ, quả nhiên vị Phùng tiên sinh này đã chi không ít cho Phùng Thị…..

Do món nào cũng trên 20 tệ, Triệu Minh Khê không dám lấy nhiều, cô chỉ lấy 1 ít mì và vài viên thịt bò, 1 ít sốt cà và 1 ly nước khoáng. Uyên trưởng thấy thế liền hỏi :”Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao ? Tại sao lại ăn ít như vậy ?”

Triệu Minh Khê lắc đầu :”Không, chỉ là bữa sáng của tôi còn chưa tiêu hóa hết nên thấy không đói lắm, như vậy là đủ rồi”

Hầy, không phải là cô không đói, mà rất đói là đằng khác. Chỉ là từ nhỏ cô vốn có tính tiết kiệm, với 6 tệ đã có thể mua một ổ bánh mì thịt và chai nước khoáng bên ngoài, đằng này thì 20 tệ cho một đĩa mì và 10 tệ cho chai nước khoáng…. Ây da, với số tiền như vậy là bằng 5 ngày ăn của cô đó !

Uyên trưởng gật đầu rồi qua bàn kia ngồi cùng Hà Phi Duyên, hình như 2 người có vẻ rất thân, chắc là chí cốt của nhau. Bỗng dưng Hà Phi Duyên gọi cô :”Minh Khê, qua đây ngồi cùng chúng tôi nè”

“Đúng đó, ngồi một mình trông cô buồn quá, chi bằng qua nhập hội cùng chúng tôi” Uyên trưởng cười nói

Nghe thấy vậy Triệu Minh Khê gật đầu cười, mang thức ăn của mình qua bàn của Hà Phi Duyên và Uyên trưởng đang ngồi. Cả 3 nói chuyện rất hợp ý với nhau, bàn tán rất nhiều chuyện, đàn ông, shopping,….

Hết giờ ăn trưa, Uyên trưởng dẫn tổ mình về phòng làm việc, cả 3 chào tạm biệt nhau rồi mỗi nhóm một hướng. Hà Phi Duyên danh là hào phóng nên không dẫn tổ mình lên làm việc ngay mà lại dẫn họ đi tham quan Phùng Thị một vòng, rất tiện cho việc tiêu hóa nha.

Sau khi về đến phòng, mọi người lại bắt tay vào làm việc, trong phòng bụp bụp tiếng đánh máy, vào tầm trưa chắc chắn không ai sẽ thích âm thanh này…

Đang ngồi đánh máy, Triệu Minh Khê tính đi rót một ly coffee uống cho tỉnh táo, khi cô nhìn lên thấy Uyên trưởng trông có vẻ rất gấp gáp :”Uyên trưởng, chị cần gì sao?”

Lý Uyên Uyên nhìn lên, ánh mắt có chút tia hi vọng :”A, thật ngại quá, Minh Khê, cô có thể giúp tôi hoàn thành văn án này không, do tôi chưa xong văn án của công ty GMF, mà chiều nay lại phải cùng Uất Long Duân đi gặp đối tác bên đó, cô giúp tôi phần văn án này đi rồi phần văn án của Mércia tôi sẽ giúp cô.”

Vừa nói Uyên trưởng đưa một nửa văn án mà chị ấy đang làm dở cho cô, Triệu Minh Khê gật đầu đồng ý, dù gì là đồng nghiệp của nhau nên giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên. Tuy đã gần nửa ngày nhưng cô cảm thấy mình là có 2 đồng nghiệp rất thân trong đây rồi nha.

Đã gần 3h hơn, cuối cùng Triệu Minh Khê cũng đã hoàn thánh phần văn án mà Lý Uyên Uyên đã đưa cô. Sau đó, Lý Uyên Uyên lại nhờ cô đi cùng chị ấy lên lầu 24, là lầu của hệ điều hành cấp cao làm việc để vừa giúp chị ấy cầm hộ văn án, vừa giới thiệu với Uất Long Duân về tài nghệ của cô. Lúc đầu Triệu Minh Khê từ chối, vì cô chỉ giúp Lý Uyên Uyên một nửa thôi, không đến mức phải khen ngợi trước mặt anh ta đến thế, làm vậy chẳng phải sẽ rất ngại sao ?

Nhưng lúc sau, Uyên trưởng quá năn  nỉ cô nên cũng đành chịu thua, theo chị ấy lên tầng 24. Vừa vào thang máy, Uyên trưởng đã lên tiếng :”Phùng Thị có cô, à không, nhóm của tôi có cô thật là có phúc nha, haha” Triệu Minh Khê cười cười không nói gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro