Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Mở cửa bước vào phòng họp, Triệu Minh Khê cũng có chút ngỡ ngàng, phòng họp mà cứ như phòng họp quốc hội vậy, to rộng và cũng không thua kém gì Nhà Trắng của Mĩ nha. Và với một căn phòng to như thế này thì chắc chắn sẽ có rất đông người.

“Còn 5 phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp, mời các vị ổn định chỗ ngồi”

Vừa rồi là giọng của Uất Long Duân, cô vừa nghe đã nhận ra, anh ta đứng trên bục phát biểu, người hơi cúi về phía micro, giọng trầm trầm và cất tiếng nói. Trông anh ta rất bảnh bao với bộ vest màu xám và chiếc cà vạt màu đen.

Triệu Minh Khê nhận ra mình đang đứng giữa đám đông, cô mau chóng tìm đại 1 chỗ và ngồi xuống, chiếc ghế không cần biết ai thiết kế nhưng nó rất thoải mái, cái nệm ghế rất mềm làm cô cứ tưởng mình đang ngồi trên một cục bông gòn…..

Trong phòng này có 2 cánh cửa, một bên là cho nhân viên, một bên là cho hệ thống điều hành. Vừa rồi là cô vào bằng cánh cửa bên phải…

“Đầu tiên xin thay mặt hệ điều hành, tôi tên Uất Long Duân, là trợ lý đặc biệt của vị tổng tài chúng ta đây, chúc mừng 60 người ở đây đã trúng cử vào Phùng Thị, các bạn là những người xuất sắc, vượt qua hơn 200 ứng cử viên, chúng tôi tin tưởng ở các bạn. Sau đây chúng ta hãy cùng làm quen mọi việc ở đây nhé, đầu tiên là hệ điều hành”

Vừa dứt lời, cánh cửa bên trái mở ra, một nhóm người đi vào, chừng hơn 20 người, cô cũng không chắc. Chợt cô nhận ra Hà Phi Duyên đang đi vào mà quay qua nhìn cô cười, cô cũng phép tắc mà cười đáp lại rồi ánh mắt nhìn theo Hà Phi Duyên đang đi đến bàn “Operating System's Seat”

Điều đáng chú ý ở đây là người đi chính giữa nhóm người đó. Trông anh ta rất kiêu ngạo và tỏ ra sát khí rất nhiều, vẻ mặt khôi ngô, đẹp trai tuấn tú của anh ta bị mặt nạ lạnh lùng, quỷ dữ đội lốt lên, chắc có lẽ đây chính là vị tổng giám đốc mà Uất Long Duân đã nhắc tới. Anh ta hai tay cho vào túi quần, dáng đi thanh lịch trong nhóm người hệ điều hành, có vẻ người này rất nghiêm khắc với pháp luật.

Bộ vest màu đen rất lịch lãm làm tôn lên dáng vẻ đầy quyền lực của anh ta, Triệu Minh Khê thầm nghĩ, thảo nào nhân viên ở đây ai cũng bảo :”Không nên đắc tội ở Phùng Thị”

Hóa ra là vậy !

Khi hệ điều hành đã ổn định chỗ ngồi, đám người trúng cử vỗ tay kịch liệt, cộng thêm đám người nhân viên cũ thì cả phòng họp như có bão lớn đổ vào, rầm rầm tiếng vỗ tay. Triệu Minh Khê lười nhác vỗ tay nhè nhẹ cho có lệ, vừa hay đảo con mắt nhìn lên phía hệ điều hành, có gì đó không ổn,… hình như có ai đang nhìn cô.

Là anh ta sao ?

2 ánh mắt chạm nhau chỉ trong vài giây rồi biến mất, Triệu Minh Khê nhìn anh, Phùng Lục Nhiên nhìn cô, nhưng chỉ là cái nhìn thoáng qua.

Cuộc họp diễn ra gần 1 tiếng đồng hồ với những bài diễn văn dài dòng, lê thê khiến cho Triệu Minh Khê đã phải tỏ vẻ lịch sự khi ngáp n lần….

Nhưng sao vị lãnh đạo như anh ta không nói lấy 1 lời nhỉ ? Suốt cuộc họp cứ cắm cúi đọc văn phạm, đánh laptop,… như là chăm chỉ lắm !

Sau khi cuộc họp kết thúc, họ chia ra làm nhiều nhóm, mỗi nhóm có một tổ trưởng riêng, tổ của Hà Phi Duyên có 20 người, là tổ thiết kế nên hầu như ai ăn mặc cũng rất trẻ trung nha. Tổ của Triệu Minh Khê có 4 người, 3 người là mới, còn 1 người là cũ. Đương nhiên người cũ có kinh nghiệm nên làm tổ trưởng, chị ấy tên Lý Uyên Uyên, mọi người hay gọi chị ấy là Uyên trưởng, tuy đã có 2 đứa con nhưng nhìn chị ấy rất trẻ và chưa có dấu hiệu lão hóa !

Lý Uyên Uyên dẫn tổ mình vào phòng làm việc, trong phòng rất rộng và thoáng mát, đầy đủ tiện nghi : máy coffee, điều hòa, tủ lạnh,… còn có cả ghế sopha trong phòng tiếp khách nha. Cứ như một căn chung cư cao cấp vậy, tiếc là không có phòng ngủ và nhà bếp.

Triệu Minh Khê chọn cho mình chỗ ngồi phù hợp với mình, đó là gần cửa sổ, cô nghĩ nếu như có áp lực từ các văn án, cách làm mình thư giãn nhất là đất mẹ thiên nhiên, chỉ cần nhìn ra cửa sổ ngắm mẹ thiên nhiên là đầu óc liền thoải mái.

Uyên trưởng mở đầu giới thiệu :”Chào mọi người, tôi tên Lý Uyên Uyên, là tổ trưởng của các bạn, tổ chúng ta là được ưu tiên trong Phùng Thị, cho nên nếu có gì thắc mắc hay khó khăn gì cứ trực tiếp hỏi tôi, tôi sẽ giải quyết cho các bạn”

Ngừng lại một chút, Uyên trưởng lại nói tiếp :”Các bạn chắc là rất thành thạo nhiều thứ tiếng nha, nếu không thì làm sao được trúng tuyển vào Phùng Thị….được rồi, từng người giới thiệu về bản thân đi”

Người nam thứ nhất trông có vẻ như đã hơn 30, anh ta tên Giang Khuy Thành, rất thành thạo trong tiếng Đức, Nhật và Tây Ban Nha. Chà, bây giờ hiếm người chịu học tiếng Tây Ban Nha lắm, nó rất khó nhớ và ngữ pháp còn khó hơn tiếng Pháp, nhân vật này chắc cũng cao siêu lắm.

Người nam còn lại trông rất trẻ, như là vừa tốt nghiệp đại học, tên Phan Khả Uy, tốt nghiệp đại học C, rất là giỏi ở tiếng Nga, Hàn Quốc và một số tiếng địa phương của một số nước Châu Âu.

Sau đó tới lượt cô ….

Bàn làm việc hơi to, khi Triệu Minh Khê vừa dọn đồ lên bàn thì vẫn còn dư chỗ, vừa đủ để cô có thể đặt một cái đèn đứng lên bàn. Mở đầu cho ngày đầu tiên là văn án bằng tiếng Pháp, Uyên trưởng giao cho cô 3 xấp văn án, cái nào cũng dày cộm, gộp lại chắc chắn sẽ giống cuốn tiểu thuyết 600 trang. Cũng may thời gian là 2 tuần, nếu là vài ngày thì Triệu Minh Khê chắc phải nhìn ra cửa sổ nhiều lần đây !

Đương nhiên là không phải phân biệt đối xử, cả 2 người nam kia cũng phải dịch văn án không gì khác cô, cũng là dày cộm cứ như 600 trang. Thân là tổ trưởng thì Lý Uyên Uyên lại làm công việc nặng nhọc hơn, không chỉ dịch văn án mà còn phải cùng Uất Long Duân đi giao tiếp với khách hàng vào 4h chiều nay, trong lúc làm việc trông chị ấy có vẻ áp lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro