Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Taeyeon và Tiffany ra khỏi đại sảnh, tới ngoài cửa.

Một cơn gió lạnh thổi ngang Tiffany, khiến nàng tỉnh táo lại.

"Bây giờ chúng ta đi đâu mua quà bây giờ?".

Taeyeon không nói gì, kéo Tiffany tới bãi đậu xe.

Hai người đi tới một chiếc xe đắt tiền.

"Này!" Tiffany liếc mắt nhìn cậu, "Chẳng phải chị không biết lái xe sao?".

Vẻ mặt Taeyeon thản nhiên: "Tôi nói không biết lái xe hồi nào?".

Tiffany cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện từ đầu tới cuối cô nàng này chưa từng nói mình không biết lái xe.

"Vậy không phải chị đã từng nói chị không có bằng lái sao?" Tiffany nhớ lúc đó nàng cũng có hỏi chuyện bằng lái của cậu, nhưng Taeyeon chỉ lắc đầu.

Trong mắt Taeyeon mang theo ý cười, "Ý của tôi là tôi không mang theo bằng lái".

...

Tiffany cảm thấy bề ngoài của Taeyeon rất mê người, nhìn lịch sự đó, nhã nhặn đó, nhưng thật ra vô cùng xấu bụng.

Thấy Taeyeon tươi cười, Tiffany nghiến răng,  "Chị đừng nói có quà cũng là lừa tôi đó nha!".

Taeyeon không nói gì, chỉ cười cười nhìn Tiffany.

Lát sau, Tiffany cũng hiểu được, bất đắc dĩ hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì đây?".

Taeyeon vẫn lạnh nhạt như trước, "Thì cứ nói là quên mang theo thôi".

"Vậy sao khi nãy chị không nói như vậy?" Tiffany khôg thể hiểu được suy nghĩ của Taeyeon.

"Vì tôi không muốn nhìn thấy anh ta".

....

Lý do này rất tốt. Tiffany sắp bị cậu thuyết phục tới nơi rồi.

"Vậy chị dẫn tôi tới đây làm gì?".

"Chúng ta đi hóng gió" Lúc nói câu này, ánh mắt Taeyeon vô cùng chân thành, khiến Tiffany thẹn quá hóa giận với cậu.

Sao lại có tên ngốc này thế nhỉ- Tiffany nghĩ.

"Em không muốn đi sao?" Trong mắt Taeyeon hiện lên vẻ mất mát.

Tiffany nghĩ- Tôi muốn đi, nhưng làm sao có thể không xem kịch được.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt chán  nản của Taeyeon, Tiffany hơi do dự, có nên đi không đây?.

Taeyeon rủ mắt xuống, hàng lông mi dài run lên, đánh một cái vào lòng Tiffany.

"Đi đâu?" Tiffany hỏi.

Taeyeon giơ khóe môi lên, đôi mắt u ám khi nãy đã sáng bừng lên, khiến tim Tiffany đập chậm một nhịp.

Nhìn bóng lưng của Taeyeon, Tiffany nhắc, "Nhưng không được đi lâu đâu đó, nếu không thì hơi mất lịch sự".

Tuy nàng không muốn ở đây, nhưng phép lịch sự thì phải có.

"Tôi biết rồi" Taeyeon đáp.

Lúc Tiffany chuẩn bị mở cửa ngồi vào xe, đột nhiên, nàng nhìn thấy Taeyeon lấy một chiếc xe đạp từ trong cốp xe ra.

Tiffany cảm thấy, nếu bây giờ Taeyeon có lấy ra chiếc máy bay
đi chăng nữa thì nàng cũng không ngạc nhiên.

Chị ta thích đi xe đạp tới vậy à? - Tiffany yên lặng nghĩ.

Thực ra, Tiffany không biết, suy nghĩ của Tae
yeon rất đơn giản, đi xe đạp... Tiffany bắt buộc phải ôm cậu.

"Chúng ta đi vòng vòng xung quanh đây thôi, hóng gió một chút rồi về" Taeyeon nhìn Tiffany, dường như muốn hỏi ý kiến nàng.

Tiffany cúi đầu suy nghĩ, rồi nói, "Được".

Taeyeon dắt xe đạp ra khỏi bãi đậu xe, sau đó ngồi lên chờ Tiffany chậm rãi đi tới.

Taeyeon ngồi lên xe đạp như một chàng trai ngây ngô chờ đợi cô gái mình thầm yêu, trong mắt mang theo một chút vui sướng.

Tiffany bước đi, cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang qua, đôi mắt của nàng dường như có thể nhìn thấy Taeyeon hơi cười, trái tim nàng bất chợt đập rộn lên. Mặt nàng hơi hồng, cũng không hiểu được tại sao lại hồng.

Đi tới trước mặt Taeyeon, Tiffany đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn đi.

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiffany lập tức xoay người chạy trốn, không biết có phải Taeyeon đã biết được suy nghĩ của nàng hay không, cậu liền kéo Tiffany.

"Mau lên đây, tôi chở em đi dạo".

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau. "Thình thịch", "Thình thịch", "Thình thịch". Tiffany dường như nghe thấy tiếng trái tim mình. Nàng chột dạ nhìn Taeyeon, chợt phát hiện, không biết từ khi nào, tai cậu cũng đã hồng lên.

Tiffany mấp máy môi, nở một nụ cười, nàng ngồi xuống phía sau.

Ôm lấy chiếc eo thon gọn của Taeyeon, Tiffany nhớ tới trò đuà hôm đó, nàng khiêu khích nhéo hông của Taeyeon một cái.

Taeyeon vẫn không nói gì, cậu lặng lẽ tính, đây là lần thứ hai.

Tiffany thấy Taeyeon không có phản ứng gì đặc biệt, không có ý nghĩa gì nữa rồi, nàng tức giận thu tay lại.

Thực ra, phong cảnh của căn biệt thự này rất đẹp, đặc biệt là buổi tối hôm nay..., có thể nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh.

Taeyeon đạp xe không nhanh không chậm, chao đảo chở Tiffany.

Một nơi rộng lớn thế này nhưng chỉ có hai người đạp xe đi dạo, có lẽ bởi vì thời tiết hôm nay rất đẹp, nên sao trời cũng không ít.

Tóm lại, Tiffany như bị ma xui quỷ ám dựa mặt vào lưng Taeyeon.

Dường như Taeyeon chẳng hay biết gì cả, cậu tập trung đạp xe, nhưng cậu lặng lẽ khom lưng xuống, để mặc cô gái nào đó có thể dựa thoải mái hơn.

"Kim Taeyeon!" Đột nhiên Tiffany lên tiếng.

"Ừm" Taeyeon thấp giọng trả lời.

"Sao chị lại quen với Nickhun vậy?" Nàng nhớ không lầm, hình như Nickhun học trên Taeyein một khóa.

"Tôi gặp anh ta ở một bữa tiệc".

"Anh ta đi theo nói chuyện với tôi".

Tiffany hơi tò mò, nàng biết tình cách Nickhun, tuy anh ta nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng bên trong là một người vô cùng kiêu ngạo. Người có thể khiến anh ta chủ động tới gần rất ít.

Kiếp trước nàng không biết Taeyeon là ai, chỉ biết cô nàng này học rất giỏi, lại có năng lực. Nàng cũng từng nghe nói, hình như nhà Taeyeon rất có tiền.

"Này" Tiffany chọc tay vào lưng Taeyeon, "Nhà chị làm gì vậy?".

Taeyeon không ngờ Tiffany lại hỏi chuyện này, nghĩ một hồi cậu nói: "Cứ xem là kinh doanh đi".

À.

Tiffany tự hỏi, họ Kim, kinh doanh, tài sản không ít.

Họ Kim?

Tiffany to gan đoán:

"Chị có biết Kim Tae Huyk không?".

Taeyeon nghi ngờ nhìn nàng, "Biết".

"Ông ấy là gì của chị?".

"Appa".

"Lee Na Eun là gì của chị?".

"Umma".

Tiffany hít sâu một hơi,
"Kim TaeMin là...".

"Ông nội của tôi".

Nghe Tiffany nói tên người thân của mình, sắc mặt Taeyeon vẫn không thay đổi, nhưng Tiffany không thể bình tĩnh được.

Nhà Kim Taeyeon đâu phải chỉ có tiền, mà là có rất nhiều tiền mới đúng.

Ông nội của cậu - Kim TaeMin là một quân nhân, cống hiến không ít cho quốc gia, có thể nói ở Seoul này, ông cụ là một trong những quân nhân có tiếng.

Appa của Taeyeon cũng là một nhân vật truyền kỳ. Theo lý thuyết mà nói, Kim Tae Huyk là con ông cháu cha, không có gì ngạc nhiên nếu ông theo con đường chính trị này. Nhưng từ nhỏ, ông đã không có hứng thú gì với chính trị, một lòng một dạ muốn kinh doanh, ông cụ cũng không ngăn cản ông, để mặc ông muốn làm gì thì làm. Không ngờ, Kim Tae Huyk thật sự có tài kinh doanh. Ông dựng nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự mình sáng lập tập đoàn Kim Group.

Còn Lee Na Eun là vợ Kim Tae Huyk, tình yêu của họ luôn là chủ đề được mọi người quan tâm tới.

Lẽ ra một người giàu có, năng lực không kém, dáng vẻ không tệ như Kim Tae Huyk, lúc nào cũng có một khoản nợ phong lưu. Nhưng ông thì khác, ông giữ mình trong sạch, sự nghiệp thành công, nhưng ông cũng chỉ có một mình, chưa bao giờ có tiếng xấu.

Tất cả mọi người đều rất mong chờ, ngày Hoàng Tử gặp được người trong mộng của mình. Cô ấy sẽ là một cô gái nghèo khó, nhưng tâm địa hiền lành, trong sáng, khuôn mặt xinh đẹp.

Lee Na Eun xuất hiện vào chính lúc đó. Sự xuất hiện của bà đã phá vỡ suy đoán của mọi người.

Đời thường không như truyện cổ tích, Lee Na Eun không xinh đẹp, thậm chí là rất bình thường. Nhưng khí chất trên người bà khiến nhiều người khuất phục.

Trong bức ảnh đầu tiên chỉ chụp được một bên của Lee Na Eun, bà mặc bộ HanBok màu xanh biển, nở nụ cười yếu ớt.

Tấm hình này, khiến mọi người hiểu rõ vì sao Kim Tae Huyk lại yêu bà. Bởi vì, bà là người phù hợp với mọi tiêu chuẩn của người tình trong mộng.

Về thân thế của Lee Na Eun luôn là một bí ẩn, không ai biết bà là ai, giàu có hay nghèo khổ, bà như từ trong một nơi nào đó xuất hiện, khiến người khác không kịp xoay sở.

Thậm chí những phóng viên chuyên nghiệp theo dõi bọn họ, muốn tìm được một chút thông tin của Lee Na Eun, nhưng cũng không có kết quả gì, bởi không có chút tin tức nào của Lee Na Eun được đào lên. Không biết có phải Kim Tae Huyk đã che dấu tốt quá không, nói chung, mọi người chỉ biết tên và vẻ ngoài của bà.

Sự tộn tại của Kim Taeyeon không phải là bí mật, ngay từ lúc còn nhỏ, cậu đã bị truyền thông đưa tin. Chẳng biết vì sao, từ khi Taeyeon 13 tuổi, thì không còn bất kì tin tức nào liên quan tới cậu nữa. Mọi người đều nói Kim Tae Huyk đã đưa cậu ra nước ngoài, nhưng không ngờ cậu lại ở thành phố Seoul học.

Tiffany không ngờ cậu lại là con gái của Kim Tae Huyk, dù sao Taeyeon khiêm tốn, làm người khác không thể đoán được.

Là một phú nhị đại (thế hệ con cháu nhà giàu), dù không cố ý, nhưng trên người cậu cũng tỏ ra cảm giác không giống những người khác. Ví như Buck Nickhun.

Gia cảnh của Nickhun rất ưu tú, ở thành phố Seoul này cũng coi như là có mặt mũi.

Đôi khi anh ta cũng vô tình kiêu ngạo, để người khác biết anh ta không giống với những người khác, mặc dù biểu hiện vô cùng dịu dàng.

Tiffany cũng là người kiêu ngạo, từ nhỏ nàng đã có gia cảnh tốt, rất nhiều người cưng chiều nàng. Trừ cái tính kiêu ngạo ra, Tiffany cũng là một người ưu tú.

Kiếp trước, Hwang Eun Ji cướp đi Hwang Min Ki, gián tiếp phá vỡ tình cảm của Tiffany và Nickhun. Nhưng cũng không thể làm nàng bỏ đi cái tính kiêu ngạo của mình.

Ngay cả Hwang Eun Ji cũng kiêu ngạo, nhưng trời xinh cô ta là người đẹp, đàn ông con trai yêu mến cô ta cũng chỉ là chuyện bình thường. Nên cô ta rất hận Tiffany, bởi sự tồn tại của Tiffany nhắc nhở cô ta chỉ là một đứa con riêng mà thôi.

Mà Taeyeon không giống như vậy, cậu ưu tú hơn bọn họ rất nhiều, còn khiêm tốn hơn cả. Kiếp trước, Tiffany chỉ xem Taeyeon là một đối thủ mạnh, hoàn toàn không biết cậu có gia thế hùng hậu như vậy.

Bây giờ thì nàng đã biết vì sao Nickhun lại nịnh bợ Taeyeon như vậy rồi, cũng rất đáng giá để anh ta bỏ đi tính kiêu ngạo mà kết bạn với cậu.

Tiffany hơi ngẩn người nàng nhìn người con gái trước mắt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

Nàng biết có rất nhiều người đối xử tốt với mình, vì gia đình nàng ngay cả Nickhun cũng không ngoài. Thực ra, nàng vẫn luôn biết rõ, nàng chỉ có tác dụng làm cầu nối cho hai nhà Hwang Buck mà thôi. Nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng mình và Nickhun thật lòng yêu nhau, không phải không có những cảm xúc của hôn nhân, nhưng mãi đến khi nàng phát hiện Nickhun và Hwang Eun Ji ở cùng nhau.

Nàng hiểu, nếu cây cầu này không phải là nàng, Hwang Eun Ji cũng có thể thay thế.

Nhưng Taeyeon đối xử với nàng tốt như vậy, cậu có mưu đồ gì đây?.

"Chị..." Tiffany chỉ nói một chữ rồi không biết nói gì nữa.

Taeyeon dừng xe, gương mặt nghiêm túc chưa từng thấy bao giờ, cậu nhìn Tiffany nói: "Fany, tôi và Buck Nickhun không giống nhau".

Tiffany cau mày: "Tôi biết hai người không giống nhau".

Taeyeon như được cổ vũ, nghiêm túc hỏi, "Khác nhau ở đâu?".

Trong lòng Tiffany hơi phiền muộn, bây giờ nàng không muốn nói gì cả.

Taeyeon nhìn nàng cố chấp hỏi: "Rốt cuộc là khác nhau ở đâu?".

Tiffany tức giận, không nghĩ ngợi gì lập tức trả lời: "Chị xinh đẹp hơn anh ta!".

....

Nàng thật sự muốn khâu miệng mình lại, mấy người tin sao?.

Taeyeon nghe xong liền ngẩn người, sau đó không che giấu được ý cười.

"Thì ra tôi đẹp đến như vậy". Cậu vừa nói vừa gật đầu, giống như mới biết được sự thật này.

"Đừng nói nữa!" Tiffany nổi giận.

"Sao không được nói nữa?" Taeyeon nghi ngờ nhìn nàng.

Mặt Tiffany đỏ bừng lên, "Nói chung là không được nói nữa".

"Nhưng em nói tôi rất đẹp mà".

Đẹp cái đầu chị.

Tiffany xoay người không nhìn cậu nữa.

Taeyeon bước xuống xe, đi vòng qua sau nhìn mặt Tiffany.

"Em giận à?".

Tiffany đỏ mặt, sao lại nói vậy, nàng không giận, nàng chỉ hơi ngượng mà thôi.

Bị Taeyeon nhìn chằm chằm như vậy, Tiffany hơi có áp lực.

"Tôi không giận" Hơn nữa ngày, nàng mới nói được vài từ, chính xác là ba từ.

Taeyeon càng không hiểu, trong lúc cậu đang chuẩn bị hỏi thêm, Tiffany vội vàng ngắt lời cậu.

"Không được hỏi nữa!".

Tiffany xuống xe, lắp bắp nói: "Chúng ta về thôi".

Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Taeyeon vẫn ngoan ngoãn im lặng đẩy xe đi theo Tiffany, chậm chạp đi về.

Không bị hỏi nữa, Tiffany rất hài lòng.

Hai người cất xe đạp xong liền đi tới vườn hoa trong khu biệt thự, nhưng Tiffany tới đây là có mục đích.

Đi tới đi lui bọn họ chợt nghe tiếng nói chuyện yếu ớt.

Đến rồi....

.....

End chap.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro