Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt Taeyeon không thay đổi nhìn Nickhun, "Tại sao Fany phải đi xin lỗi? Nếu cần xin lỗi, cô ta mới là người xin lỗi Fany".

Nickhun hít sâu một hơi, "Taeyeon, cô không được tham gia vào chuyện của chúng tôi".

Tiffany hừ hừ, nói nhỏ: "Ai chúng ta với anh?".

Taeyeon nghe thấy rõ ràng, ánh mắt cậu lóe lên, nở nụ cười, sau đó cậu ra mặt nói với Nickhun: "Chuyện vừa nãy là tôi với Fany cùng nhau làm, mà tôi cũng không có ý định đi xin lỗi cô ta đâu".

Nickhun ngạc nhiên nhìn Taeyeon, quan hệ của cậu và Tiffany hơi tốt quá mức rồi.

Nhưng nếu Taeyeon đã nói vậy, Nickhun còn nói gì được nữa. Dù sao anh ta cũng chẳng có quyền bắt buộc Taeyeon phải đi xin lỗi Kwon Jin.

Tiffany trừng mắt nhìn, vậy thôi sao? Xem ra Taeyeon rất quan trọng với Nickhun (đừng hiểu lầm nha, về kinh doanh thôi). Tuy Kwon Jin không có địa vị gì tại Kwon gia, nhưng Appa cô ta không cho phép người khác bắt nạt Kwon Jin, dù sao cũng là con gái ông ta, không nể mặt Kwon Jin cũng chính là không nể mặt ông ta rồi.

Nickhun cũng vì lo lắng cho chuyện này nên mới muốn đi xin lỗi, nhưng nếu Taeyeon cũng tham gia vào thì..., nói không chừng chẳng giải quyết được gì.

Trong suy nghĩ của anh ta đúng là vậy, nhưng tâm tư của con gái thì khác.

Trong lòng Kwon Jin, Tiffany chính là đầu sỏ, mà cô ta cũng bị mất mặt trước Taeyeon rồi, cô ta cảm thấy nhất định Taeyeon có nổi khổ tâm gì đó, nên mới nghe lời Tiffany như vậy.

Dù sao bình thường Taeyeon không pải như vậy. Tất cả mọi lỗi lầm đều do Tiffany.

Đương nhiên, Hwang Eun Ji cũng bị cô ta ghi hận, cô ta vốn tưởng Hwang Eun Ji sẽ về phe mình, nhưng thật không ngờ, cô ta cũng không khác gì Tiffany, tốn công cô ta coi Hwang Eun Ji là bạn thân, đúng là tin lầm người.

Kwon Jin vừa nghĩ tới cảnh Hwang Eun Ji tủi thân, không cam lòng trước mặt mình, nhưng lại giúp đỡ Tiffany. Cô ta cảm thấy mình chẳng khác nào đang bị lừa gạt.

Khi Appa Kwon Jin - Kwon YunSook hỏi chuyện gì đã xảy ra, Kwon Jin không hề do dự tố cáo Tiffany và Hwang Eun Ji, nhưng lại không nhắc tới Taeyeon.

Kwon YunSook và Kwon Jin không giống nhau. Ông ta biết hôm nay Kwon Jin dự tiệc sinh nhật của Buck Nickhun, gần đây Buck gia và công ty của ông có qua lại với nhau. Lần này Nickhun mời Kwon Jin dự sinh nhật, cũng là cơ hội tốt kéo mối quan hệ của hai nhà tới gần với nhau.

Nickhun vốn mời Yuri, nhưng Kwon Yuri không thích những bữa tiệc như vậy, nên không đi.

Nhưng chuyện Kwon Jin bị Tiffany đánh, chuyện này tuy lớn mà nhỏ. Chuyện nhỏ chỉ là người trẻ tuổi gây gỗ với nhau mà thôi, chuyện lớn chính là Tiffany Hwang không thèm để ông ta vào mắt.

Chuyện này Buck Nickhun vốn phải xử lý cho tốt, nhưng anh ta lại vẫn xem như không có chuyện gì.

Tuy Kwon YunSook không thích cô con gái này, nhưng cũng không phải là ai cũng có quuền bắt nạt cô ta, nếu không ông ta đã không lăn lộn trên thương trường được rồi.

Nhìn thấy mặt Kwon Jin y hệt mẹ ruột của cô ta, Kwon YunSook phiền chán, ông ta phất tay, "Cô về phòng đi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi Buck Nickhun, cô nhớ lựa lời mà nói chuyện đó".

Được Appa đảm bảo, Kwon Jin không ở lại nữa, dù sao bình thường cô ta cũng chẳng dám vào thư phòng của Kwon YunSook, cô ta sợ quấy rầy ông ta làm việc, khiến ông ta càng ghét mình hơn thôi.

Sau khi Kwon Jin rời đi, Kwon YunSook lấy tay xoa huyệt thái dương, Oh Min Ah đã trở về nhà mẹ đẻ, không biết bên kia có chuyện gì quan trọng nữa, ngày mai ông ta phải rước bà về mới được, bọn họ đã không gặp nhau một tuần rồi.

Oh Min Ah là umma của Kwon Yuri, cũng chính là vợ của Kwon YunSook. Kể từ khi biết sự tồn tại của Kwon Jin, Oh Min Ah càng lúc càng lãnh đạm với Kwon YunSook.

Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình, bà không oán cũng không giận, bà chỉ bình tĩnh đặt đơn ly hôn trước Kwon YunSook.

Tài sản mỗi người một nữa, đứa bé trong bụng thuộc về bà.

Tuy đối với bà tiền bạc không quan trọng, nhưng phải vì con mình mà tính toán. Huống chi ở Kwon gia này, ngoài tiền ra, chẳng còn cái gì bồi thường cho bà được.

Nhưng Kwon YunSook không ký tên, ông ta tức giận xé rách đơn ly hôn.

Min Ah không hề hốt hoảng một chút nào, bà lại lấy ra một tờ khác từ trong túi xách, lạnh lùng nói: "Có cần xé nữa không, không đủ thì trong đây vẫn còn".

Bà lấy ra một xấp đơn ly hôn, mỗi tờ đều có chữ ký của bà.

Ánh mắt của Kwon YunSook đột nhiên đỏ bừng, năn nỉ nói: "Đừng vậy mà Min Ah, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi".

Ông ta thật lòng yêu người phụ nữ này.

Oh Min Ah không cử động, "Anh không sai, lỗi là do tôi, đã nhiều năm rồi mà tôi vẫn không có được đứa con nào, nên mới có Kwon Jin".

Kwon YunSook như được nhắc nhở, ông nắm tay bà kích động nói: "Đúng, đứa con, chúng ta còn con nữa mà. Min Ah, chúng ta đã có con rồi".

Oh Min Ah bình tĩnh rút tay mình lại, "Kwon YunSook, đây là con của tôi" Vừa nói bà vừa dùng tay chì vào một thỏa thuận trên đơn ly hôn.

Đứa bé thuộc về bà.

Mắt Kwon YunSook đỏ bừng, "Min Ah, em tha thứ cho anh lần này thôi, anh không dám, thật sự không dám nữa đâu".

Nhìn bộ dạng của ông, Oh Min Ah luôn mềm lòng cảm thấy miệng khô khốc, nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông này quấn quýt lấy người đàn bà khác nhiều đêm, bà đã thấy ghê tởm.

Giữ vững lòng mình, bà đặt đơn ly hôn ở đấy.

Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không ly hôn thành công.

Bời vì bà cụ Kwon sinh bệnh, lúc hấp hối, bà kéo tay Oh Min Ah, nước mắt đầy mặt, nói Kwon gia có lỗi với bà, người già bọn họ không hy vọng hai vợ chồng bà ly hôn. Oh Min Ah cũng không đành lòng, từ chối lời thỉnh cầu cuối cùng của bà.

Khi bà cụ Kwon qua đời không bao lâu, thì ông cụ Kwon cũng đi theo bà. Hai người già lần lượt rời đi, mà bà lại không thể lập lại gia đình như ngày xưa với Kwon YunSook được nữa.

Đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn không tha thứ cho Kwon YunSook, bà như là khách hàng lâu dài của Kwon gia vậy. Kwon YunSook  cảm thấy một ngày nào đó bà sẽ rời khỏi căn nhà này.

Từ khi Kwon Yuri ra đời, bà thường mang cậu đi du lịch, tất cả mọi nơi trên thế giới đều đã đi, thấy được rất nhiều thứ chưa từng nhìn thấy một lần, suy nghĩ cũng cẩn thận hơn nhiều.

Kết quả, bà càng lúc càng không cần Kwon YunSook, bỏ quên luôn ông ở sau lưng.

Mãi đến khi Kwon Yuri tới tuổi đi học, Kwon YunSook cũng có lý do để bà ở lại.

Đứa bé phải tới trường không được đi khắp nơi nữa. Đương nhiên ông ta chỉ có thể giữ những lời này trong lòng, không dám nói trước mặt Oh Min Ah.

Ông ta đành phải đi đường tắt cứu nước.

Phải hứa hẹn rất nhiều ông ta mới lấy lại được Kwon Yuri bé nhỏ, đồng ý để cậu học ở trường địa phương, không chạy đi chỗ khác nữa.

Như vậy Kwon YunSook mới có lý do thường xuyên gặp được Oh Min Ah.

Nhưng không phải ngày nào bọn họ cũng gặp mặt, Oh Min Ah thường về nhà mẹ đẻ ở, ngày nghỉ sẽ mang Kwon Yuri đi khắp nơi.

Bây giờ Kwon Yuri đã trưởng thành, có thể ở một mình. Kwon YunSook chưa kịp vui mừng, Oh Min Ah lại kéo hành lý đi.

Chưa hết, lần này, Oh Min Ah về nhà mẹ đẻ đã hơn một tuần rồi, Kwon YunSook hơi tức giận, hy vọng bà lại không chạy tới những nơi ông ta không thể tìm được.

Tám giờ sáng, Kwon YunSook đã tới Oh gia.

Oh gia không chào đón ông. Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải ông không chịu về Oh gia với Oh Min Ah, nhưng mỗi khi nhìn thấy ông, ông cụ Oh luôn bực bội, run rẩy ôm ngực, cầm gậy đuổi đánh ông ra ngoài.

Kwon YunSook hết cách, ông đành lâu lâu tới xem một chút, cứ như vậy, ông cụ Oh cũng không hài lòng tí nào.

Đứng ở cửa do dự một lát, Kwon YunSook sửa sang lại quần áo, rồi chồm người bấm chuông.

Người giúp việc ra mở cửa.

"Ông Kwon!" Nữ giúp việc đã rất quen với việc ông Kwon đến tìm tiểu thư nhà mình.

"Ừm" Kwon YunSook đưa đầu nhìn vào trong, "Min Ah có ở nhà không?".

"Dạ, có" Nữ giúp việc vừa đáp vừa lui qua một bên, "Mời vào".

Kwon YunSook thụ sủng nhược kinh (kiểu như hơi run sợ, như con gái), trước đây, mỗi khi tới nơi này ông đều bị chặn ở ngoài, đôi khi cũng được vào vài lần vì ông dẫn Yuri theo.

Vừa vào cửa, Kwon YunSook sốt ruột nhìn lướt qua phòng khách.

Không có.

Oh Min Ah không có ở đây.

Hơi nhíu mày, Kwon YunSook nhìn nữ giúp việc bên cạnh, "Min Ah không có ở đây à?".

"Dạ có" nữ giúp việc gật đầu, "Cô Oh lập tức xuống đây ngay".

Kwon YunSook ngồi lên ghế salon, thừa dịp người giúp việc đi lấy nước, ông bắt đầu quan sát phòng khách một chút.

Tốt lắm, không có dấu vết của người đàn ông nào ở đây cả.

Ông cụ Oh đã lớn tuổi rồi, vì đau lòng cho con gái, ông nhiều lần bảo Oh Min Ah nên tìm một người đáng tin hơn, có thể dọn đến ở cùng hai ba con ông thì tốt biết mấy.

Kwon YunSook biết, ông cụ Oh sợ Oh Min Ah tủi thân, dù sao ở đâu cũng không bằng nhà mình.

Mọi người đều biết bà không ly hôn, nên chỉ xem ông cụ Oh đang nói đùa thôi. Nhưng ông Kwon cảm thấy ông cụ là đang nói thật chứ chẳng đùa đâu, người già sao có thể đem những chuyện thế này ra đùa được.

Đúng lúc ông đang mải mê suy nghĩ, chợt có tiếng động phát ra từ cầu thang. Ngẩn đầu lên nhìn, ông lập tức ngây người.

Chiếc váy màu lam đậm bao quanh đường cong xinh đẹp của người nọ. Rõ ràng đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng lại chẳng thể nhìn ra dấu vết của năm tháng tí nào, mái tóc dài vẫn đen như trước, xõa tung trên vai.

"Min Ah..." Kwon YunSook lo lắng đứng dậy, cơ thể hơi cứng đờ.

Rõ ràng mới hơn một tuần không thấy, nhưng lại giống như đã lâu. Ông cảm thấy mình lúc nào cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Bà Oh.

Thực ra Kwon YunSook chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, đang trong độ tuổi hoàng kim của đàn ông. Nhưng trước mặt Oh Min Ah, ông cảm thấy mình già đi rất nhiều, mà người nọ vẫn như ngày đầu gặp gỡ.

"Ừm" Oh Min Ah mang giày cao gót, chậm rãi bước xuống lầu, không ngạc nhiên mấy khi nhìn thấy ông Kwon.

"Có chuyện gì không?" Bà Oh ngồi lên ghế Salon, nhận lấy ly cà phê từ người giúp việc.

Kwon YunSook nhíu mày, không đồng ý nói: "Mới ngủ dậy không được uống cà phê".

Nói xong, ông muốn lấy tách cà phê trong tay bà lại.

Bà Oh cũng không trốn tránh, để mặc ông cướp tách cà phê của mình đi, sau đó ông Kwon đưa cho bà một ly sữa, khẽ nhấp một miếng, bà nói: "Nói đi, ông tới đây có chuyện gì hay không?".

Trong lòng ông Kwon nhảy lên một cái, hô hấp gấp gáp hơn, nịnh bợ hỏi: "Anh chỉ muốn hỏi, khi nào thì em về nhà?".

"Với ai?".

Nhìn thấy bà Oh hơi nhíu mày, ông Kwon đã nhận ra mình hơi kích động, vì vậy, ông bắt đầu cố gắng bình tĩnh lại.

"Min Ah, không phải anh muốn quản lý cuộc sống của em đâu" Ông Kwon chậm rãi nói: "Anh chỉ lo lắng cho em thôi".

Bà Oh gât đầu, "Tôi biết".

Thấy vậy, ông Kwon lập tức tiếp tục, "Vậy... Anh có... thể đi cùng em không?".

"Ông muốn đi cùng tôi à?" Khuôn mặt bình tĩng củ bà Oh lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ông Kwon mong đợi nhìn bà, "Có được không?".

"Chuyện này..." Bà Oh hơi khó nói, "Tôi không thể để ông đi cùng trong trường hợp này được".

Là trường hợp ông không được đi theo, Ông Kwon bắt đầu lo lắng.

"Dù sao hai cô bé kia đã hẹn tôi đi dạo phố, dẫn một người đàn ông như ông theo cũng hơi kỳ" Câu nói tiếp theo của Bà Oh đã kéo Ông Kwon từ địa ngục tới thiên đường.

Đè nén niềm vui sướng trong lòng, ông Kwon không nhịn được hỏi, "Là hai cô bé đã hẹn với em à?".

Bà Oh nhìn ông một cái rồi nói: "Là Tiffany Hwang của Hwang gia và nha đầu của Jung gia- Jessica Jung".

Tiffany Hwang?.

Kwon YunSook nhớ tới tối qua lúc Kwon Jin khóc lóc kể lể có nhắc tới Tiffany Hwang, thì ra là người đã tát Kwon Jin.

Thì ra là có hẹn với Min Ah.

Ông nghi ngờ- Min Ah quen biết  bọn họ từ khi nào vậy?.

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của ông Kwon, bà Oh giải thích: "Tôi vốn không biết mấy cô bé đó đâu, nhưng hôm trước không có xe về, nên hai cô bé kia có lòng tốt đưa tôi về".

Lần đó, vì Oh Min Ah đi thăm bà con về, trên đường lại không bắt được xe, nên bà đành kéo hành lý đi tìm xe, Tiffany và Jessica nhận ra bà, nên thuận tiện cho bà đi nhờ một đoạn.

Vừa nghe tới đây, sắc mặt của Kwon YunSook cũng tốt hơn nhiều, người nào đối xử tốt với Min Ah, ông đều rất có cảm tình. Đương nhiên, trừ ông cụ Oh là người đàn ông nên không tính.

"Hai cô bé này rất hiểu chuyện" Ông Kwon phụ họa bà Oh..., ông hoàn toàn quên chuyện phải giúp Kwon Jin đòi một câu xin lỗi.

"Chiều nay tôi sẽ đi, bây giờ tôi phải về nhà xem Yuri một chút". Bà Oh đặt cái ly xuống, "Một tuần không thấy, có phải nó lại không ra ngoài rồi không?".

Ông Kwon gật đầu, hơi chột dạ nói: "Em không ở nhà, nó không chịu ra ngoài nhiều".

Nên em đừng có đi lung tung hoài như vậy - Ông Kwon lặng lẽ nghĩ.

Từ nhỏ Kwon Yuri đã theo bà Oh đi khắp nơi, những nơi lúc nhỏ cậu đã đi nhiều vô số kể, nhưng từ lúc trưởng thành, cậu không thích đi đâu nữa.

Nói chung là một người kỳ quái thích ở nhà với máy tính.

Cậu chỉ đi chơi khắp nơi với một mình bà Oh.

Bà Oh liếc nhìn ông Kwon một cái, không nói gì, nhưng ông Kwon vẫn cảm thấy cái nhìn đó rất áp lực.

Bà không tin tưởng ông.

Oh Min Ah sợ Kwon Yuri mắc chứng tự kỉ nên luôn mang cậu đi chơi, nhưng Yuri lại không muốn đi nên lúc nào cũng từ chối. Hành động này rất được ông Kwon ủng hộ, ông cũng không tán thành việc hai mẹ con cứ đi khắp nơi như vậy, lỡ một ngày nào đó không trở về luôn thì sao?".

Vì thế, bà Oh và ông Kwon đã làm một cam kết, nếu những lúc bà không ở đây, ông Kwon nhất định phải nghĩ cách để Yuri đi ra ngoài, nếu không cậu có mắc bệnh cũng chẳng biết.

Rõ ràng lúc đó Kwon YunSook đã đồng ý, nhưng không làm được cam kết của mình.

Vì Kwon Yuri là người cố chấp giống Oh Min Ah.

Nên cho dù ông Kwon dụ dỗ đe dọa thế nào đi chăng nữa, thì Yuri cũng thờ ơ, biết làm gì với cậu bây giờ?.

Oh Min Ah than thở, "Tôi thực sự không thể tin tưởng ông được rồi".

Ông Kwon lập tức lo lắng, vội vàng nói: "Nếu em về thì nó sẽ tốt hơn thôi mà, thật đó, chỉ cần em về, chắc chắn nó sẽ chịu ra cửa".

"Nhưng tôi không thể ở đó hoài được" bà Oh không đồng ý: "Ông đã đồng ý với tôi rồi, sao lại không làm được?".

Từng chữ từng chữ đâm vào lòng ông Kwon.

Chính xác, ông đồng ý với bà, thế nhưng lại không thể làm được.

Nhớ tới lúc bà vừa gả cho ông, trong bữa tiệc, hai người vô cùng thân mật. Khi đó, bà Oh lo lắng hỏi đi hỏi lại một câu, bà hỏi ông có thể đừng phản bội bà không?.

Ông trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, "Lúc còn sống, Kwon YunSook ông sẽ không bao giờ phụ lòng Oh Min Ah".

Nhưng cuối cùng, ông cũng có lỗi với bà.

Kwon YunSook nắm chặt tay, xấu hổ cúi đầu.

Ông đã từng phản bội, để lại một vết sẹo vĩnh viễn giữa hai người, nhìn qua như đã lành rồi. Nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào vết sẹo kia, ông vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng...

....

End chap.

Mấy chap đầu hơi lang mang một tí, mấy reader đọc chắc hơi chán. Nhưng mấy bạn cứ yên tâm, cái gì cũng có lý do của nó, sau này các bạn sẽ biết hết câu chuyện ở đằng sau... Tại sao nó lại dài dòng như vậy.

Theo dõi tớ nha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro