Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Oh Min Ah về Kwon gia đúng lúc Kwon Jin vừa rời giường.

Cô ta đang trách mắng dì người làm trong phòng bếp.

Kwon Jin chán ghét nhìn dì người làm trong nhà.

"Còn ở đây nữa nè!" Cô ta dùng chân đạp vào một chỗ nhỏ, trên sàn còn để lại một giọt sữa.

"Tiểu thư..." Bà dì lắp bắp nhìn cô ta, "Cô có thể tránh...".

Kwon Jin giương lông mi lên, bắt đầu trách mắng dì: "Dựa vào cái gì mà bà bảo tôi phải tránh ra! Chỉ có chút xíu mà cũng không lau sạch được nữa à?".

"Tôi thực sự không biết bà tới đây để làm gì nữa đấy? Bà già vô dụng kia!".

"Dù sao thì cũng không phải là mời tới để cô mắng!" Giọng nói của Kwon YunSook đột nhiên vang lên, Kwon Jin sợ tới mức nhanh chân chạy đi.

"Appa, dì..." Kwon Jin sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn cẩn thận gọi Kwon YunSook và Oh Min Ah một tiếng.

Sắc mặt ông Kwon rất khó coi, vất vả lắm ông mới có thể gọi Min Ah về nhà, thế mà vừa vào đã thấy Kwon Jin bắt nạt dì người làm trong nhà.

Ông Kwon hừ lạnh một tiếng, "Trong mắt cô vẫn còn người ba này à?".

Kwon Jin cúi đầu không nói gì.

"Em gái cô đâu?" Ông Kwon hỏi.

Kwon Jin vội vàng trả lời: "Em ấy còn ở trong phòng, người giúp việc vừa mang bữa sáng tới cho em ấy".

Sắc mặt ông Kwon còn khó coi hơn, "Cô không biết gọi nó ra đây ăn hả?".

Đúng là giận chó đánh mèo mà, chính ông cũng không gọi được, thì Kwon Jin làm gì mà gọi được. Nhưng Kwon Jin không dám nói thêm gì.

Oh Min Ah về đây chỉ muốn xem con gái của mình ra sao, đương nhiên không quan tâm tới chuyện ông Kwon dạy dỗ Kwon Jin thế nào.

"Tôi đi lên lầu trước" Nói với ông Kwon một tiếng, bà lập tức đi lên lầu.

Ông Kwon không cứng đầu dạy dỗ Kwon Jin nữa, ông nhanh chân chạy theo bà Oh, "Để anh đi với em".

Bà Oh cũng không đợi ông, tự mình đi thẳng lên lầu.

Kwon Jin nhìn bóng dáng một trước một sau của hai người, đôi mắt hiện lên vẻ thù hận.

Bao giờ cũng vậy, chỉ cần Oh Min Ah xuất hiện, ánh mắt Kwon YunSook luôn dõi theo bà, còn mình lại bị quát mắng.

Kwon Yuri không thích ra khỏi nhà, Kwon YunSook liền lo lắng không thôi, mình bị người khác bắt nạt , ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.

Kwon Jin càng lúc càng hận. Oh Min Ah! Kwon Yuri! Cô ta cắn răng nghiến lợi kêu tên hai người, bà dì bên cạnh nghe rõ ràng, cả người run lên, vội vàng giả vờ mình không biết gì cả.

Oh Min Ah gõ cửa phòng Yuri, một lúc lâu sau mới có người mở cửa.

Kwon Yuti mặc một chiếc áo trắng cùng quần Jean, trên tai còn đeo thêm một cái tai nghe

Nhìn thấy Umma đã về, cậu vội vã thu lại vẻ mặt lười biếng của mình, tinh thần sảng khoái nhìn mẹ mình, dường như cậu muốn bà Oh tin rằng mấy ngày gần đây cậu sống tốt.

"Umma!" Yuri hỏi: "Sao umma lại về sớm vậy?".

Ông Kwon đứng ngoài cửa nghe Yuri nói vậy, trong lòng thầm oán hận - Tiểu tử thúi, mẹ con đã đi hơn một tuần rồi, mà con còn dám bảo mẹ về sớm".

Oh Min Ah không quan tâm nhiều, bà thản nhiên nhìn đứa con gái cười đùa tí tửng, "Nghe nói mấy ngày nay con cứ ở lì trong phòng, không chịu ra ngoài nửa bước?".

"Ai nói! Yuri ra vẻ oan ức, "Con có ra ngoài đi vệ sinh mà".

Bà Oh sững người, lạnh lùng nhìn cậu, "Chiều nay con đi ra ngoài với Umma".

Yuri vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của bà Oh, trong mắt không giấu được sự quan tâm cho cậu, cậu đành gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy appa Kwon đứng sau lưng bà Oh, Yuri hỏi: "Appa, appa cũng đi nữa à?".

Ông Kwon tự động xem đây là một lời mời, "Appa đi cũng được".

....

Chẳng lẽ không ai mời Appa đi sao? - Yuri nhìn sắc mặt của Umma càng lúc càng lạnh, tự hiểu mình đã phạm sai lầm rồi.

"Buổi chiều umma sẽ gọi con" Nói xong, bà Oh lập tức xuống lầu.

"Dạ" Yuri gật đầu, nhìn bà Oh đang xuống lầu, "Umma nhớ gọi con đấy nhé".

Bà Oh vừa đi xuống vừa nói "Ừ".

Nhìn thấy bà Oh định về Oh gia, ông Kwon cắn răng đi theo.

"Min Ah, hay là em ở lại ăn cơm trưa đi" Ông Kwon thương lượng nói: "Em xem, em mới về thôi mà, em phải nghỉ ngơi một chút, chiều nay em phải đi dạo phố nữa, thời gian rất ít".

Bà Oh dừng lại nhìn ông Kwon, khiến trong lòng ông hơi sợ hãi.

"Được rồi" Một lát sau ông Kwon nghe bà Oh đồng ý lời mời của mình.

Chỉ một câu ngắn ngủn khiến ông nghĩ rằng mình đã nghe lầm rồi.

Nhưng khi nhìn thấy bà Oh ngồi lên ghế salon, ông mới thật sự tin rằng mình không lầm.

Bà Oh cầm tờ tạp chí trên bàn lên đọc, thỉnh thoảng nhâm nhi một chút cà phê, yên tĩnh như không tồn tại.

Nhưng như vậy ông Kwon cũng thỏa mãn rồi, ông lấy máy tính bắt đầu giải quyết một số việc công ty, hai người như không liên quan gì tới nhau, nhưng có cảm giác vô cùng hài hòa.

Kwon Jin chưa ra tới cửa đã nhìn thấy Oh Min Ah và Kwon YunSook ngồi cùng một chỗ, rõ ràng cả hai người bọn họ không nói câu gì, nhưng nhìn có vẻ rất ăn ý. Ánh nắng sớm soi vào người bọn họ, nhìn đẹp đẽ một cách kỳ lạ.

Hốc mắt Kwon Jin hơi hồng hồng, cô ta nhớ lại những gì mẹ đã nói.

Mẹ cô ta nói, "Thực ra Kwon YunSook không hề yêu Oh Min Ah, ông chỉ bất đắc dĩ mới cưới con đàn bà kia về làm vợ thôi".

Nhưng cô ta đã ở Kwon gia nhiều năm như vậy, thấy Kwon YunSook và Oh Min Ah rất có ảnh hưởng với nhau, cô ta bắt đầu nghi ngờ mẹ mình, nếu đó không phải là yêu, thì cô ta thật sự không biết yêu là gì nữa rồi.

Nhưng bọn họ càng yêu nhau, Kwon Jin lại càng hận, nếu Kwon YunSook thật sự yêu Oh Min Ah, vậy sao lại có sự tồn tại cô ta kia chứ.

Cho nên vẫn là không yêu. Kwon Jin cảm thấy rất may mắn, nếu đã không yêu thì..., một ngày nào đó mẹ cô ta sẽ trở thành bà Kwon một cách chân chính, cho tới tận  bây giờ, bản thân cô ta là đại tiểu thư Kwon gia hợp pháp rồi.

Cô ta thực sự không thích Oh Min Ah, cô ta cũng chưa bao giờ lưu luyến cái tình cảm mà bà Kwon dành cho cô ta, thật sự luôn đó.

Đóng cửa lại, Kwon Jin sải bước ra ngoài, không muốn nhìn thấy bọn họ thêm một giây phút nào nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một buổi sáng cứ như vậy mà kết thúc. Vừa ăn cơm xong, bà Oh nhận được điện thoại của Jessica.

"Dì Oh, con và Fany đang trên đường tới nhà dì đây". Giọng nói vui sướng của Jessica từ điện thoại truyền ra.

Lúc đầu, bà Oh có gửi tin nhắn cho cô biết bà đang ở Kwon gia, nên Jessica cứ tới Kwon gia tìm bà.

"Vậy được rồi, dì đợi các con tới" Bà Oh vui vẻ.

Ông Kwon đứng bên cạnh nhìn thấy vô cùng khó chịu, đã lâu rồi Min Ah không cười với ông như vậy, xem ra bà thật sự rất thích hai cô bé kia.

"Em đi đâu vậy?" Thấy bà Oh nghe điện thoại xong định đứng dậy, ông Kwon nhanh chân chạy tới hỏi bà.

"Tôi đi kêu Yuri xuống, hai cô bé kia sắp tới rồi. Không thể để người ta là khách đợi được, như vậy không lịch sự" Nói xong, bà định đi lên lầu.

Nhưng còn chưa đi được vài bước, Ông Kwon đã ấn bà trở lại ghế "Để anh đi kêu, em cứ ngồi ở đây đi".

Bà Oh không từ chối, bà thản nhiên nhìn thoáng qua Kwon YinSook dường như hiểu ra cái gì đó.

Kwon YunSook không biết Oh Min Ah đã hiểu trong lòng rối rắm thế nào, bước chân lên lầu của ông hơi dồn dập.

Chính xác, ông muốn Oh Min Ah thấy, mình vẫn có thể gọi Yuri xuống lầu, hơn nữa mình cũng chưa từng phụ kỳ vọng của bà.

Tuy đây là điều ông muốn làm, nhưng sao cả cơ hội để làm cũng không có, khiến người khác không khỏi tuyệt vọng.

May thay, ông vẫn còn cơ hội.

Hẹn Oh Min Ah đi dạo phố không phải ý định ban đầu của Tiffany.

Nàng và Jessica bắt gặp Oh Min Ah trên đường về nhà, biết bà cũng phải về nhà, nên cho bà quá giang một đoạn.

Trên đường về, ba người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, Oh Min Ah có ấn tượng rất tốt với Tiffany. Tuy bà từng nghe nói, Tiffany rất xảo quyệt, tùy hứng, nhưng sau khi trò chuyện với nhau bà mới biết, không thể tin tưởng lời đồn đãi được.

Jessica cảm thấy không khí rất tốt, nên mời bà hai ngày sau đi dạo phố cùng, Oh Min Ah cũng rất thích ra ngoài nên lập tức đồng ý.

Đúng lúc hôm sau lại là sinh nhật của Nickhun.

Tiffany không ngờ mình sẽ gặp Kwon Jin tại nhà Nickhun.

Cái tát đó nàng đã đợi rất lâu rồi. Kiếp trước, biết Kwon Jin phản bội mình, nàng bị đã kích không ít, chỉ một cái tát này xem như quá hời cho cô ta rồi.

Coi như là dạy cho cô ta một bài học.

Lúc Tiffany và Jessica tới Kwon gia vẫn còn rất sớm, bấm chuông cửa thì, Kwon Yuri là người ra mở cửa.

Đây không phải là lần đầu Tiffany nhìn thấy Yuri.

Kwon Yuri chính là vị bạn học đã bị Hwang Eun Ji "bắt nạt" ở cuộc thi chạy 5000m của đại hội thể thao.

Mặc dù cậu là trch nữ, nhưng lại rất giỏi thể thao. Hôm đó, cậu không chỉ tham gia chạy 5000m mà còn tham gia nhảy cao, chạy tiếp sức 4×100m.

Lúc chạy 5000m cậu đã tiêu hao thể lực rất nhiều, nói chi lúc trời bắt đầu đổ mưa.

Hơn nữa, có Hwng Eun Ji chạy cùng không phải rất tốt sao? Cô ta còn bắt chuyện nữa cơ đấy. Hwang Eun Ji luôn miệng hỏi Yuri có mệt không, có bạn gái chưa, có phiền không, đã vậy mưa càng lúc càng lớn, nên Yuri liền chạy chậm lại, thua cũng không sao, chỉ cần bỏ cô ta lại phía sau là được rồi.

Nhưng chỉ có Kwon Yuri và Hwang Eun Ji biết rõ chuyện này, còn trong mắt mọi người, Kwon Yuri mê muội sự quan tâm của Hwang Eun Ji nên chạy chậm lại, tuột xuống hàng cuối cùng.

Tiffany không biết nội tình nên rất ngạc nhiên, vì sao Kwon Yuri và Hwang Eun Ji không tới với nhau, theo như nàng biết, Hwang Eun Ji có hứng thú với Kwon Yuri, nếu không sẽ không cố gắng lấy lòng Kwon Jin như vậy.

Đúng, Hwang Eun Ji làm bạn với Kwon Jin chỉ vì Kwon Yuri, kiếp trước chính miệng Hwang Eun Ji đã nói với nàng như vậy.

Khi đó, Tiffany bị Kwon Jin phản bội, trong lúc nàng đang đau lòng khổ sở, Hwang Eun Ji mang vẻ mặt kiêu ngạo đến trước mặt nàng, cười nhạo nàng, nói nàng là kẻ ngu ngốc.

Cô ta khinh thường nhìn Tiffany, nói Kwon Jin là người củ cô ta, mà Tiffany lại bị hạ gục bởi một đứa con gái ngu ngốc như Kwon Jin, đúng là nực cười.

Tiffany phức tạp nhìn Hwang Eun Ji, nếu Kwon Jin là người củ cô ta, Hwang Eun Ji cần gì phải dùng từ ngữ như vậy để nhắc tới Kwon Jin.

Có lẽ ánh mắt nàng đã hiện lên quá rõ ràng, Hwang Eun Ji cười "xùy" một tiếng, những đứa con gái như vậy, không xứng để làm bạn với tôi, nhưng vì Kwon Yuri là em gái của cô ta, nên tôi mới phải hao tâm tốn sức như vậy.

Nói xong, cô ta đưa mắt nhìn.

Đó chính là ánh mắt nhất định phải có được món đồ mình thích.

Nhưng khi đó, Tiffany vô cùng hận Hwang Eun Ji, nên nàng cũng không quan tâm Hwang Eun Ji để lộ suy nghĩ của mình.

Xem ra, mục tiêu của Hwang Eun Ji không phải chỉ có mỗi một mình Nickhun, chẳng lẽ cô ta muốn có cả Nickhun và Yuti luôn sao?. Tiffany kỳ dị nhìn Yuri trước mặt nàng không thể tưởng tượng được, sao Hwang Eun Ji lại muốn thao túng hai con người này cơ chứ.

Yuri vừa mở cửa liền nhìn thấy Tiffany đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, cậu khẽ chớp mắt, hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì à?".

Jessica cho rằng Yuri cố ý bới móc, nàng ưỡn ngực một câi, đứng trước mặt Tiffany, "Sao, không được nhìn à?".

Kwon Yuri đã biết Jessica từ lâu, cũng không khách sáo nói, "Không được đấy, mặt tôi rất đáng giá,  liếc mắt nhìn một cái cũng phải thu tiền".

Đưa tay ra, Yuri từ một trạch nữ biến thành tên lưu manh, cậu nhàn rỗi nói: "Mau trả tiền thù lao cho tôi đi".

Jessica tức giận không chịu được, đặt một trăm won vào tay Yuri, "Tránh ra! Chúng tôi muốn vào!".

Yuri đứng bất động ở cửa, cầm tờ 100 won quơ trước mặt Jessica, "Một chút này chắc không đủ rồi".

"Nghe nói mặt tôi rất đáng giá đó..." Kwon Yuri kéo dài giọng nói, nhìn mặt Jessica đã đen thui từ lúc nào.

Yuri không nói dối, cậu thật sự rất đẹp Troai, có rất nhiều nữ sinh chết mê chết mệt với khuôn mặt của cậu, kèm theo đó là dáng người chuẩn đến từng milimet, nước da màu chocolate quyến rũ, cả tổng thể chẳng có lấy một khuyết điểm.

Không giống như vẻ đứng đắn thành thật của Kim Taeyeon, lúc ngủ dậy, Kwon Yuri thật sự giống học sinh gương mẫu, nhưng lúc không nghiêm túc thì, đúng là người khó ưa.

....

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro