Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng cái tên khó ưa này, lúc nào cũng chỉ nhắm vào mỗi Jessica Jung cô mà thôi.

Jessica tức giận tới mức đen mặt, cô lấy một xấp tiền ra, gầm nhẹ: "Đủ chưa?".

Kwon Yuri lắc đầu, thản nhiên dựa vào khung cửa, thở dài, "Thì ra tôi chỉ đáng giá nhiêu đây thôi đấy, Jessica, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, vậy mà cô còn không tôn trọng tôi nữa à".

Tiffany nhìn gân xanh giật giật trên trán Jessica, không phải cậu ấy sẽ đánh Kwon Yuri đó chứ.

Trong lúc nàng đang nghĩ vậy, Jessica đã bắt đầu động thủ.

Cô dùng ví tiền của mình đập thẳng vào người Yuri, cả người phát ra khí chất không thể chọc như đại ca xã hội đen, cô liếc Yuri, nói: "Đủ, rồi chứ?".

Yuri cũng không bị cô dọa, ngược lại, cậu còn vui vẻ cười ra tiếng, "Ấy ấy ấy, Jessica à, tôi nói này,  lần sau cô có thể đổi chiêu khác được không, cô lùn hơn tôi đấy, nếu cứ liếc như vậy không chừng cô sẽ bị lé luôn đó".

Jessica ngây người, dường như cô không ngờ hành động thô bạo của mình lại bị người khác cười nhạo, đã vậy còn là tên Kwon Yuri đáng ghét.

Đối với cô mà nói, chuyện này vô cùng nhục nhã!.

Tiffany bên cạnh không nhn nổi nữa, Jessica là bạn thân nàng, dù là ai cũng không được bắt nạt cô ấy.

Nàng kéo Jessica qua, ánh mắt không tốt lắm, "Nếu cậu đã không hoan nghênh bọn tôi như vậy, thì chúng tôi đi là được chứ gì".

Yuri nghe vậy lập tức thu nụ cười lại, "Đừng mà, tôi chỉ đùa hai người một chút thôi, tôi rất hoan nghênh, mau, mau vào đi"

Tiffany không đi, nàng giữ Jessica lại, không vào cũng không có ý định đi về, nàng muốn xem Kwon Yuri còn kéo dài được bao lâu nữa.

Bọn họ giằng co cũng không lâu, vì bà Oh đã ra tới.

"Yul! Jessica và Tiffany vẫn chưa tới sao?".

Yuri đờ người, khẩn cầu nhìn Tiffany, nói nhỏ: "Các cô mau vào đi mà".

Jessica lắc đầu không vào!.

...

Nhìn thấy umma mình càng tới gần, Yuri nhanh chóng kéo tay Jessica, "Van xin cô luôn đó...., mau vào đi!".

Nói xong, cậu nhét một xấp tiền và bóp tiền vào trong lòng cô.

Jessica tức giận, vô cùng bướng bỉnh, đẩy hết xấp tiền kia ra.

"Tôi không cần!".

Bà Oh đang đi ra vừa nghe xong, buồn bực hỏi "Không cần cái gì?".

Jessica méo miệng, "Không cần những tờ tiền kia".

"Tiền gì?" Bà Oh nghi ngờ nhìn Yuri, phát hiện một đống tiền trong tay cậu.

"Chuyện này... umma.... Thực ra chỉ là hiểu lầm cả rồi".

"Không phải hiểu lầm!" Jessica tức giận: "Dì Oh, Kwon Yuri không chịu để con và Fany vào nhà, còn nói, chỉ cần liếc mắt nhìn cậu ta một cái cũng phải trả tiền, dì xem, cả xấp tiền đó còn chưa đủ để liếc nhìn cậu ta một cái nữa cơ đấy!".

Bà Oh nhíu mày, Yuri cúi đầu không dám nói gì.

"Nhìn con có một cái mà cũng trả tiền nữa sao?" Bà Oh bình tĩnh hỏi.

Yuri cúi đầu thấp hơn.

"Mặt của con quý như vậy, umma đây rất khinh thường, nếu đã vậy thì sau này, chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa" Bà Oh lạnh nhạt nói.

Yuri kinh sợ không dám nói gì, cậu biết lần này cậu đã đùa hơi quá rồi, nhưng ai bảo nha đầu kia đã lâu rồi không chịu tới tìm cậu, còn liên tục lấy lòng mấy tên con trai khác, cậu rất khó chịu.

"Tôi sai rồi..." Nói xin lỗi quá nhỏ, nên Jessica cứ nghĩ mình nghe lầm.

"Con đang xin lỗi đấy à? Hình như umma không thấy thành ý của con đâu cả" Bà Oh hơi nghiêm túc nói.

"Tôi sai rồi!" Yuri hét lớn với Jessica.

Nhìn thấy Bà Oh bảo vệ mình, Jessica nói với Yuri: "Cậu nói gì cơ, Tôi không nghe rõ?".

"Tôi sai rồi!" Yuri lại lớn tiếng xin lỗi.

"Hừ" Jessica sung sướng "hừ" một tiếng, đắc ý khoát tay, "Vậy tôi tha thứ cho cậu lần này đấy".

Yuri cúi khom lưng, "Khách tới nhà phải biết rộng lượng, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng".

....

Vốn từ ba người như đã nói lúc đầu đột nhiên thành năm người. Nhưng Tiffany và Jessica cũng không khách sao, có người xách túi giùm, ngại gì không đưa.

Ông Kwon vốn có việc, thư ký gọi điện tới mấy lần, nhưng ông thấy bà Oh chuẩn bị ra ngoài, nên chỉ nói qua loa với thư kí hai câu rồi cúp máy.

Ông thường xuyên thấy bà Oh một đi không trở lại, muốn đưa tay ra giữ lại nhưng không có lý do chính đáng nào.

Trong trí nhớ của ông, hình như đã lâu rồi hai người bọn họ chưa ra ngoài cùng nhau, không phải ông không đồng ý, mà là bà Oh luôn từ chối.

Tuy không biết vì sao lần này Oh Min Ah không đuổi ông đi, nhưng ông vẫn rất vui, dù sao ông thật lòng muốn được đi cùng bà, giống như nó sắp trở thành nổi ám ảnh của ông.

"Chú Kwon".

"Chú Kwon".

Tiffany và Jessica nhìn thấy Kwon YunSook đi sau Oh Min Ah. Thì lên tiếng chào hỏi.

"Ừm" Kwon YunSook nhàn nhạt trả lời, nhưng con mắt lại đảo qua Tiffany.

Tiffany lập tức hiểu ra, nhất định Kwon Jin đã "tố cáo" nàng.

Nhưng nàng không lo lắng gì, dù sao cũng đánh rồi, nếu cho nàng thêm một cơ hội, nàng cũng sẽ đánh như vậy thôi.

Dường như ngay cả Oh Min Ah cũng biết chuyện, bà nhẹ nhàng nói bên tai Tiffany: "Lần sau con đừng xúc động như vậy".

Tiffany ngẩn người, rồi tỉnh táo lại gật đầu với Oh Min Ah một cái.

Jessica thừa dịp Oh Min Ah đi trước, lặng lẽ hỏi Tiffany bà vừa nói gì. Tiffany lập tức kể lại cho Jessica nghe.

Jessica gật đầu, "Đúng là dì Oh rất thích cậu".

Tiffany nghi ngờ, không hiểu hỏi, "Cậu có ý gì?".

Jessica nghịch ngợm thè lưỡi, "Tớ đã biết chuyện hôm qua cậu đánh Kwon Jin, trong lòng cực kì thoải mái, nhưng tớ cũng biết sớm muộn gì chú Kwon cũng tìm cậu gây sự, nên tớ đã nói với dì Oh trước đó".

"Cậu thấy dì Oh lạnh lùng vậy, nhưng thực ra dì ấy tốt lắm, Kwon Jin chỉ vì tự gây nghiệt thôi, dì Oh cũng đau lòng. Hơn nữa, bình thường chú Kwon rất nghe lời dì Oh, có dì Oh ở đây chắc chắn cậu không có gì đâu" Jessica vỗ ngực một cái, cam đoan với Tiffany.

Kwon Yuri từ sau đi tới, nói ẩn ý: "Tiểu chủ Jung, nhẹ tay một chút, mạnh tay quá vô tình phá hoại đồ của mình luôn đấy.

Jessica ngơ ngác nhìn cậu, sau đó lập tức tức giận, nhón chân lên muốn đánh vào đầu Yuri, lấy lại danh dự cho mình, nhưng chiều cao hai người quá khác biệt, (fic này cho chị ba hơi lùn hơn anh Yul nha) vì thế, cô chỉ có thể âm thầm ôm hận, đánh vào mặt Yuri.

Cô nghĩ- cậu đã công kích ngực tôi, vậy thì tôi đây cũng chẳng khách sáo với cái mặt của cậu làm gì.

Tiffany dở khóc dở cười nhìn Jessica đắc ý, trong lòng hơi ấm áp, đây mới là bạn nàng, tuy Jessica lúc nào cũng cẩu thả, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Tiffany, cô ấy luôn nhanh nhẹn khác thường, hơn nữa còn tìm mọi cách giúp đỡ Tiffany.

Có một người bạn như vậy thực sự rất hạnh phúc.

Jessica và Yuri đùa giỡn một lúc, năm người bắt đầu xuất phát.

Đi dạo phố với con gái vô cùng phiền phức, liếc tiệm này một cái, nhìn tiệm kia một chút, vừa đi vừa nghỉ. Còn đàn ông, nếu không phải là người kiên nhẫn nhất định sẽ không bao giờ đi dạo phố cùng phụ nữ.

Vừa khéo, Kwon YunSook không bao giờ mất kiên nhẫn với Oh Min Ah.

Ông ân cần giúp bà Oh xách túi, mua nước. Đôi khi lại giúp bà Oh chọn quần áo, nghiêm túc đưa ra ý kiến.

Jessica thấy vậy sụt sịt, "Fany, cậu xem, chú Kwon đối xử với dì tốt như vậy, có ai nghĩ chú ấy từng phạm lỗi đâu chứ?".

Tiffany hơi tò mò, "Chú ấy thật sự có lúc ngoại tình sao?".

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Jessica, Tiffany tiếp tục nói, "Ý của tớ là, nếu thật lòng yêu như vậy, sao có thể không nhịn được?".

Jessica lắc đầu, thở dài nói: "Ai biết được? Bây giờ chú Kwon đối xử với dì rất tốt, có thể là vì áy náy, cũng có thể là vì yêu?".

Yuri nghe Jessica và Tiffany nói chuyện, cậu ngồi trên ghế salon, nhìn ba mẹ mình hiếm lắm mới hòa thuận ở chung một chỗ.

Cậu cũng biết chuyện của ba mẹ mình, theo bà mẹ trẻ đi khắp nơi, con cái rất nhạy cảm, đáng ra phải được ba mẹ nâng niu trong bàn tay yêu thương, nhưng một năm cậu chỉ thấy appa được vài lần.

Một thời gian sau, cậu vô ý nghe được nhiều chuyện hơn, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.

Umma cậu bị appa ức hiếp, hơn nữa còn rất thương tâm.

Tiểu Yuri một lòng một dạ muốn bảo vệ umma, cậu cảm thấy nếu appa đã không thể bảo vệ cho umma được, thì hãy để cậu làm.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không thể nào ngăn cản được viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa, đành phải giao trách nhiệm bảo vệ umma lại cho appa.

Cũng hơn hai mươi năm rồi, khúc mắc một thời gian dài rồi, cũng nên thay đổi thôi.

Nhưng bà Oh thì không, bà càng lúc càng lạnh nhạt, như đã quen rồi. Đã từng nhìn thấy bà tức giận, nhưng nhìn lại, bây giờ người khổ sở nhất vẫn là Kwon YunSook.

Tiffany khẽ lắc đầu, nàng cảm thấy nếu lúc trước đã lệch ra khỏi quỹ đạo rồi, bây giờ cần gì phải giả vờ tình cảm nữa.

Tuy không biết bà Oh có nghĩ vậy hay không, nhưng Tiffany cảm thấy, Kwon Jin chính là một cái cây chắn đường, lúc nào cũng nhắc nhở tội lỗi của Kwon YunSook. Hơn nữa, sai lầm đã phạm, muốn tha thứ cũng rất khó.

Thấy trong mắt Kwon YunSook đều là Oh Min Ah, Tiffany vừa mới coi thường mà giờ lại hơi dao động, vậy đây chính là tình yêu đó sao.

Nàng thở dài một hơi, Tiffany không nghĩ chuyện của bọn họ nữa, chính nàng cũng còn một đống chuyện phải xử lý.

Tối qua, vừa về tới nhà Hwang Eun Ji nhắc khéo chuyện của Tiffany và Kwon Jin, Hwang Min Ki tức giận đến nỗi đập vỡ luôn cái ly trong tay.

Tiffany không đồng ý, không phải vì Kwon gia và Hwang gia có qua lại đó sao? Nhưng bây giờ, chắc quan hệ hai nhà đã bị nàng phá hỏng rồi, khó trách Hwang Min Ki tức giận như vậy.

Nhưng nàng không được dễ chịu thì Hwang Eun Ji cũng đừng hòng.

Chờ ông Hwang mắng xong, nàng mở miệng: "Nhưng Appa à, chính Eun Ji cũng nói tôi bị trượt tay cơ đấy".

Hwang Eun Ji choáng váng, cô ta theo thói quen mách lẻo Tiffany, vì Tiffany lúc nào cũng đối nghịch với ông Hwang, nhưng Tiffany chưa bao giờ biện minh, nàng chỉ biết cải nhau với ông Hwang. Nên cô ta mới không sợ mà mách.

Nhưng không biết từ lúc nào, Tiffany còn cái tín lỗ mãng kia nữa.

Ông Hwang không tin Tiffany, ông rất tín nhiệm Hwang Eun Ji. Thấy Hwang Eun Ji khó khăn gật đầu, ông Hwang hơi thất vọng, ông vốn cho rằng Hwang Eun Ji biết lấy đại cục làm trọng hơn Tiffany. Nhưng chuyện lần này, đã khiến ông vô cùng thất vọng.

Tiffany là con gái ông, tính nết thế nào ông đều rõ. Ông không tin nàng chỉ trượt tay.

Ông cũng không hồ đồ, trượt tay mà cũng trượt trúng mặt người ta sao? Tuy không biết vì sao Hwang Eun Ji giúp Tiffany nói dối. Nhưng quan hệ của ông và Kwon YunSook không thể khôi phục lại như lúc trước.

Tuy trên thương trường, chữ "lợi" đứng đầu, nhưng cũng nên tôn trọng mặt mũi nhau một chút. Lần này vì chuyện của mấy đứa trẻ, nhưng đã gián tiếp biểu lộ rõ thái độ của người lớn.

Ông muốn Tiffany đi xin lỗi Kwon Jin, nhưng khi nhận được điện thoại của Nickhun, mặt ông tái xanh, bỏ đi suy nghĩ này.

Xem ra có rất nhiều nhà muốn có mảnh đất kia.

....

End Chap.

Au đã trở lại đây, xin lỗi vì để mọi người phải chờ. Au sẽ up chap lại bình thường nha...

Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro