Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như Nickhun biết mình đã nhận lầm người, vẻ mặt anh ta hơi không vui, nhưng điều này không là gì so với cảm giác nhục nhã của Hwang Eun Ji.

Người đàn ông này lại gọi tên Tiffany Hwang ở trên giường.

Hwang Eun Ji cắn chặt môi, cô ta không hiểu gần đây Nickhun lại hay gọi tên Tiffany.

Có một số việc cô ta không thể nắm trong tay nữa rồi, chẳng lẽ, Buck Nicnhun coi trọng Tiffany Hwang sao?.

Tim Hwang Eun Ji đập nhanh chỉ vì cái chuyện nực cười này.

Nickhun không nói gì, nhưng không còn tâm trạng gì nữa, amh ta quay lưng lại nhắm nghiền hai mắt.

Hwang Eun Ji cười giễu cợt, không nói lời nào quay lưng lại, ngủ cạnh anh ta.

Tối nay hai người cùng giường nhưng khác mộng.

***

Quả nhiên, Taeyeon không làm Tiffany thất vọng.

Chưa tới hai ngày, cậu đã tra được toàn bộ thông tin của Park Chan Seung cho Tiffany.

"Tae nói Park Chan Seung là appa của Kwon Jin sao?". Tiffany không thể tin được nhìn Taeyeon.

Taeyeon gật đầu, còn lấy ra vài tấm hình đưa cho Tiffany xem.

Trên hình chính là Choi Sinyeon và Park Chan Seung lúc còn trẻ.

"Choi Sinyeon và Park Chan Seung là người yêu, mãi tới khi Choi Sinyeon gặp Kwon YunSook" Taeyeon lạnh nhạt nói.

Tiffany nhíu mày, "Chẳng phải Park Chan Seung là người thích SM sao? Quan hệ của ông ta và Choi SinYeon là bình thường à?".

Taeyeon lắc đầu nói: "Cho nên Choi Sinyeon mới đi tìm Kwon YunSook".

Tiffany chợt hiểu rõ, "Choi Sinyeon mang thai con của Park Chan Seung, nhưng Park Chan Seung không có tiền, nên ông ta mới lừa Kwon YunSook".

"Em nghĩ Choi Sinyeon cũng vì kinh tế, chắc chắn số tiền nhận được từ Kwon YunSook đã chui vào túi tiền Park Chan Seung hết rồi" Tiffany đưa tay lấy một tấm ảnh, trên ảnh chụp, hai người tương đối hợp nhau, trai tài gái sắc, nhưng ánh mắt của cô gái không toát ra một chút gì của người đang yêu.

Taeyeon dịu dàng nhìn Tiffany, "Em nói không sai, sau khi Park Chan Seung biết Choi Sinyeon mang thai. Ông ta muốn bà ta phải bỏ đứa bé đó đi, nhưng Choi Sinyeon vô tình tiếp xúc với Kwon YunSook, nên Park Chan Seung đã bảo Choi Sinyeon, vu oan cho Kwon YunSook, rồi vơ vét tài sản".

Tiffany hơi khó hiểu, "Với cái quan hệ sâu rộng và bản lĩnh của Kwon YunSook, ông ấy cũng không biết chuyện Kwon Jin không phải là con gái mình sao?".

Taeyeon nghĩ một chút rồi nói: "Park Chan Seung là bác sĩ, chắc chắn ông ta có cách khiến Kwon YunSook tin Kwon Jin là con ruột của ông ấy. Mà lúc đó bà kwon đang mang thai lại còn muốn ly hôn, Kwon YunSook không còn thời gian và đầu óc đâu mà đi điều tra, dù sao người trong cuộc lúc nào cũng mơ hồ".

Tiffany sụt sịt nói: "Nếu năm đó, chú Kwon tin tưởng vào chính mình thì bây giờ đã không như vậy".

"Tae nói xem, năm đó chú Kwon thật sự lầm đường lạc lối sao?" Tiffany hỏi.

Taeyeon khẽ cười, " Chuyện này, sợ chỉ có Choi Sinyeon mới biết được, nhưng Tae nghĩ là không đâu, vì Tae nghe nói lúc đó Kwon YunSook đã say như chết".

Tiffany cười - Nếu say như chết, thì còn lấy đâu ra thể lực chứ ( È hem... xa lắm rồi đó chị).

Tiffany không nghi ngờ những gì Taeyeon nói, có vài thứ chỉ có cậu mới tra được, dù sao cũng không thể xem nhẹ quan hệ nhà cậu được.

"Bây giờ, Han Ji Huyn rất thường xuyên liên lạc với ông ta, có phải bây giờ Park Chan Seung đang cần tiền gấp không?" Trong lòng Tiffany chợt nảy ra một suy nghĩ.

"Hơn nữa, hôm đó em còn thấy Choi Sinyeon ở bệnh viện, hình như bà ta đã cãi nhau một trận  với Park Chan Seung thì phải" Tiffany nói tiếp.

Taeyeon vuốt mái tóc của Tiffany, suy tư nói: "Không phải Park Chan Seung lại chơi đùa quá quá đà, mà xảy ra phiền phức đó chứ?".

Đôi mắt Tiffany sáng bừng lên, đúng vậy, thú vui của Park Chan Seung rất dễ gây phiền phức, mà ông ta lại là người cẩn thận, nên tiền chính là cách đơn giản nhất.

Nhưng Park Chan Seung không có tiền, nên đành phải tìm Han Ji Huyn và Choi Sinyeon.

Tiffany càng nghĩ càng thấy rất có thể, vì vậy nàng lập tức gọi điện thoại cho Jessica, nhờ cô hỏi Kwon Yuri, xem gần đây Choi Sinyeon có xuất hiện ở Kwon gia không.

Taeyeon cưng chiều nhìn vẻ mặt kích động của Tiffany, trong lòng vô cùng ấm áp, cô gái này, cuối cùng, cậu cũng chạm tới, nàng đã ở bên cạnh cậu.

Nghe điện thoại xong, Tiffany phát hiện đôi mắt Taeyeon sáng ngời nhìn chằm chằm vào mình.

Trong lòng nàng hơi ngượng, đang định cúi đầu tránh ánh mắt của Taeyeon, nhưng nàng đột nhiên nghĩ - Kể từ khi ở cạnh Taeyeon, gặp chuyện này chuyện kia, mà bây giờ chỉ vì bị cậu nhìn mà xấu hổ cúi đầu, thì thật không phải tính cách của nàng tí nào.

Vì vậy, Tiffany lấy hết can đảm, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Taeyeon bị nàng nhìn tới ngây người, cậu đưa tay che mắt nàng lại, cười nói, "Fany, đừng nhìn Tae như vậy, Tae xấu hổ tớ mức không nói nên lời rồi này".

Tiffany thầm căm hận - Không nói nên lời sao? Vậy bây giờ ai đang nói chuyện với nàng nhỉ?.

Nàng giùng giằng muốn hất tay  Taeyeon ra, Taeyeon thản nhiên để mặc Tiffany dùng đôi tay không có chút lực đánh vào người cậu.

Chờ tới khi Tiffany mệt mỏi, cậu mới thoải mái buông tay ra.

"Fany" Cậu gọi nàng.

Tiffany ngẩng đầu nhìn, sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy đôi môi của mình rất ấm áp.

Taeyeon dễ dàng cạy môi của Tiffany ra, thâm nhập vào miệng nàng. Môi lưỡi cuốn lấy nhau dây dưa, bắt đầu là vẻ thụ động cuả nàng, nhưng sau đó nàng cũng phối hợp với cậu kéo dài nụ hôn.

Nàng bị cậu hôn nhưng không tức giận, sau đó, nàng đột nhiên nghĩ, tên này hôn thuần thục thật.

Lúc hai người tách ra, Tiffany ngã vào người Taeyeon thở hổn hển.

Nàng liếc xéo Taeyeon , "Nói, có phải Tae đã luyện tập với người khác không?".

Taeyeon giơ tay ra vẻ vô tội, "Hoàn toàn là... Tự học thành tài".

"Không biết xấu hổ!" Tiffany bị cậu chọc cười, "Xem ra Tae là thiên tài rồi".

Taeyeon trêu ghẹo nàng hỏi "Fany, em cảm thấy Tae có tài trời phú sao?".

Tiffany khiếp sợ trước trình độ không biết xấu hổ của Taeyeon, nàng còn tưởng rằng cậu là người rất đứng đắn, không ngờ lại là một tên lưu manh.

Taeyeon thấy nàng không nói gì, cậu lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Fany không hài lòng với mình à, xem ra mình còn phải cố gắng hơn nữa".(Em lại anh...).

Tiffany đỏ mắt - Cố gắng cái gì, nhất định sẽ bắt mình làm vật thí nghiệm, cái tên lưu manh này.

Taeyeon thấy nàng căng thẳng như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được cười, ôm nàng vào lòng nói: "Fany, em thật đáng yêu".

Tiffany mặt không thay đổi nghĩ - Kim Taeyeon! Tae thật vô lại.

***

Jessica làm việc cũng nhanh không thua kém chị gái mình, không bao lâu sau, cô đã báo lại tình hình cho Tiffany biết.

Trong lòng Tiffany hơi đắc ý, nàng đã biết một chút chuyện, nhưng nàng vẫn phối hợp hỏi: "Sao rồi?".

Jessica nhướng mày, "Đúng là Choi Sinyeon có tới tìm chú Kwon".

Mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhỏm, "Kwon Yuri còn nói gì nữa không?".

Jessica cười nói "Cậu ta không nói gì, nhưng có thể chú Kwon sẽ rất thảm đó, vì Choi Sinyeon tới không đúng lúc tí nào?".

"Sao vậy?" Tiffany hỏi.

Jessica hơi hả hê nói: "Lúc Choi Sinyeon tới, chú Kwon đang ăn cơm với dì Oh".

Tiffany nghĩ tới cảnh tượng ba người nhìn nhau không nói gì, trong lòng vô cùng tiếc nuối, không biết lúc đó, chú Kwon sẽ làm tan đám mây mù để thấy được ánh trăng đây.

Còn chuyện Kwon Jin, Tiffany đoán, cô ta chắc chắn là con gái Park Chan Seung và Choi Sinyeon. Kwon YunSook làm appa hờ mà cũng không biết gì, Tiffany ác ý nghĩ, không biết có nên nói cho chú Kwon biết không nhỉ.

Jessica hớn hở nói: "Cậu không biết đâu, Yuri nói lúc đó mặt appa cậu ta tái xanh cả lên. Vì chú Kwon đã đồng ý không bao giờ gặp Choi Sinyeon nữa, nhưng không ngờ lại tự làm xấu mặt mình như vậy".

Tiffanh cười, "Chắc Choi Sinyeon cũng không còn cách nào khác".

Hôm đó, nàng nghe Park Chan Seung uy hiếp Choi Sinyeon, có lẽ là lại muốn Choi Sinyeon vơ vét Kwon YunSook một khoản tiền, nếu không sẽ tiết lộ chuyện Kwon Jin.

Xem ra, Choi Sinyeon vẫn còn để bụng chuyện Kwon Jin, nếu không tại sao bà ta lại phải chấp nhận yêu cầu của Park Chan Seung?.

Tiffany thở dài, cho dù bà ta có thật sự muốn Kwon Jin có một cuộc sống tốt hơn đi chăng nữa, thì bà ta cũng đi sai đường rồi. Hơn nữa, Kwon Jin như bây giờ, cũng có một phần lỗi từ quan hệ gia đình.

Tiffany không phải mềm lòng với Kwon Jin, nàng chỉ thấy Kwon Jin là một người đáng thương. Đừng nói tới chuyện Kwon YunSook không thích cô ta, mà ngay cả appa ruột cũng chẳng có tình cảm gì với cô ta. Nhưng nhớ lại Kwon Jin từng phản bội mình, Tiffany mới bình tĩnh lại.

Kiếp trước, nàng đối xử với Kwon Jin rất tốt, nhưng cuối cùng Kwon Jin lại phản bội nàng. Vậy mới thấy, Kwon Jin không đáng giá để nàng đồng cảm.

"Sao vậy?" Jessica khó hiểu hỏi, mới nãy Tiffany vẫn còn rất tốt, thế mà bây giờ lại đột nhiên thở dài.

Tiffany lắc đầu, "Tớ chỉ nghĩ tới Kwon Jin thôi".

"Cô ta có cái gì tốt mà nghĩ chứ?" Jessica cười "xùy" một tiếng.

"Kwon Jin có thể không phải là con ruột của chú Kwon" Tiffany hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nói ra.

Jessica khiếp sợ nhìn nàng.

Chả trách Jessica ngạc nhiên tới vậy, nếu Kwon Jin không phải là con của chú Kwon, vậy thì chuyện của chú Kwon và dì Oh mấy năm này đã được giải quyết một phần rồi.

Dù sao năm đó, cũng vì chuyện của Kwon Jin mà Oh Min Ah mới quyết tâm đòi ly hôn. Tuy cuối cùng không thành công, nhưng cuộc hôn nhân này đã không còn như lúc đầu nữa.

"Fany" Jessica phức tạp nhìn Tiffany, "Cậu nói thật không?".

Tiffany gật đầu, "Tuy không chính xác một trăm phần trăm, nhưng cũng rất có khả năng".

"Nếu muốn xác nhận thì..., hay là mình làm vài xét nghiệm thử xem" Tiffany nghĩ một chút rồi nói.

Đôi mắt Jessica sáng bừng lên, "Đúng ha, chúng ta có thể lấy tóc của Kwon Jin và chú Kwon đi làm giám định DNA".

Nói xong, cô ấy vui mừng ôm chầm Tiffany, "Fany, cậu nói xem, nếu Kwon Jin thực sự không phải là con gái của chú Kwon, chú Kwon có vui tới phát điên không hả".

Tiffany bật cười, có người đàn ông nào biết mình chỉ là appa hờ thì vui được sao? Nhưng nghĩ tới Kwon YunSook, Tiffany cảm thấy ông ấy nhất định vui tới điên mất. Dù sao vì muốn cho Oh Min Ah vui, ông đã làm rất nhiều chuyện.

Nếu ông biết giữa mình và Oh Min Ah không hề có chướng ngại gì, vậy hai người có thể nối lại tình xưa rồi.

Có điều, Tiffany nghiêm túc nói: "Cậu đừng nói cho chú Kwon biết trước, chiều nay chúng ta tới Kwon gia một chuyến rồi nói tiếp".

"Vì sao?" Jessica không hiểu.

Tiffany nói: "Lúc chúng ta chưa chắc chắn, thì tốt nhất đừng nói gì cho chú Kwon biết, lỡ cuối cùng không phải như vậy, chú ấy nhất địbh sẽ rất thất vọng".

Còn cái gì làm người ta tuyệt vọng hơn, khi một giây trước cho người ta một hy vọng, rồi một giây sau lại dập tắt nó.

"Chiều nay chúng ta tới Kwon gia, nếu không lấy được tóc của chú Kwon, thì lấy của Kwon Yuri cũng được. Chị em cũng có thể làm giám định DNA đó" Tiffany nói thêm, các cô không thể dễ dàng lấy được tóc của Kwon YunSook, dù sao ông cũng là trưởng bối, các cô không thể bứt tóc người ta được.

Buổi chiều, Jessica gọi cho Yuri một cuộc, rồi lập tức dẫn Tiffany tới Kwon gia.

Lúc tới, hai người mới phát hiện mình đi tay không tớ đây.

Jessica cởi mở cười, "Không sao, lần sau bổ sung cũng được".

Tiffany nâng trán, những thứ này phải bổ sung thế nào đây, nhưng các cô cũng đâu phải khách không mời mà tới, ít nhất Kwon Yuri cũng tiếp đón các cô mà.

Lần này, Yuri lại ra mở cửa.

Kwon Yuri nhìn bộ dạng mệt mỏi của Jessica, cười nói: "Vội vàng tới đây vậy sao, nhớ tôi à?".

....

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro