Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany gọi điện cho Taeyeon, trong khi cả hai đang chờ xe.

Tiếng chuông chỉ vang lên hai tiếng đã có người nhận máy.

"Fany!".

"Là em đây" Ánh mắt Tiffany nhìn xa xa, "Tae đang làm gì vậy?".

Taeyeon cười nhẹ một tiếng, "Tae đang nấu cơm".

"Gạt người" Tiffany nói: "Bà cụ Oh không làm cho Tae ăn à?".

Bà cụ Oh là quản gia của Kim gia, bây giờ bà Oh đang chăm lo cuộc sống và bữa ăn hằng ngày của Taeyeon. Bà Oh rất yêu thương cậu, thường xuyên nấu cơm cho cậu ăn.

Có điều, Tiffany chỉ ngẫu nhiên bắ gặp thôi.

Vì mỗi lần Tiffany tới, Taeyeon lại cố ý nấu cho nàng ăn. Hại nàng cứ tưởng cậu là một người con gái nội trợ tốt.(Con gái nội trợ tốt, vó lầm hong chị??? Thê nô thì có 😅).

Nhưng hôm đó, nàng tới nhà Taeyeon mà không báo trước, muốn cho cậu bất ngờ. Nhưng không ngờ lại bắt gặp bà Oh đang chuẩn bị ra ngoài, sau khi đã làm cơm cho Taeyeon xong.

Lúc đó nàng mới biết được, Kim Taeyaeon cũng là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước.

Tiffany phải ép hỏi rất lâu Taeyeon mới chịu nói, thật ra Taeyeon cậu không hề biết nấu ăn.

Những món mà Tiffany đã ăn, chính là lần đầu tiên cậu làm. Cậu mua một ít đồ ăn theo hướng dẫn của Baidu, rồi về làm theo.

Thực ra, ngay từ đầu đã có kế hoạch sẵn rồi, gặp tình huống xấu nhất, cậu sẽ dẫn Tiffany ra ngoài ăn.

Không ngờ cậu rất có tài trong chuyện này.

Dù sao chỉ nuôi một mình Tiffany thôi thì cũng dư dả rồi.

Nhưng chỉ khi Tiffany tới cậu mới nấu ăn, những lúc khác đều do bà cụ Oh làm. Nghe nói bà Oh đã yêu cầu làmnhư vậy, Taeyeon không nỡ cướp đoạt thú vui duy nhất của người già.

Mới là lạ - Theo như Tiffany nói thì, rõ ràng là lười biếng mà còn dám nói tốt cho mình như vậy.

Nhưng Taeyeon chỉ nấu ăn cho một mình Tiffany, thì đúng là muốn lấy lòng nàng rồi.

"Em ăn cơm chưa?" Taeyeon hỏi.

Lúc này Tiffany mới nhớ, mình và Jessica bận rộn nãy giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng.

Nàng sờ bụng rồi nói, "Vẫn chưa".

Nàng không hề biết giọng nói mình hơi nũng nịu.

Taeyeon cưng chiều nói: "Có muốn Tae tới đón em không, chúng ta cùng nhau ăn luôn".

Jessica lén lút đi tới nghe trộm điện thoại của chị mình và bạn thân, không ngờ câu đầu tiên nghe được lại như vậy.

Cô ấy nổi giận, "Có ý gì đây, chỉ mời một mình Tiffany ăn cơm, Unnie muốn đá em sang một bên à?".

Cuối cùng còn không quên bổ sung thêm, "Unnie của tôi à, unnie chẳng công bằng tí nào!".

Taeyeon không biết Tiffany và Jessica đang ở cùng nhau, nhưng cậu nhanh chóng đáp lại: "Em cũng có thể đi cùng, nhưng hình như xe chị không chở được nhiều người đâu".

Mặt Jessica tái xanh, ruột thịt cái gì ở đây nữa, "Kim Taeyeon, unnie bỏ em đi đâu rồi? Dù unnie có để Fany ngồi ghế phó lái, thì đằng sau vẫn còn một dãy ghế dài, thế mà không có chỗ cho em gái của mình à?".

Tiffany đưa điện thoại cho Jessica, bình tĩnh đứng bên cạnh xem hai chị em nhà bọn họ gây nhau.

Taeyeon thản nhiên nói: "Ghế sau dài như vậy mới không có chỗ cho em đấy".

Jessica tức giận hừ hừ, "Unnie chờ đấy, unnie không cho em theo, Fany cũng không được đi đâu".

Taeyeon ồ một tiếng, "Vậy để chị gọi xe giúp em".

Dựa vào cái gì mà đối xử khác nhau vậy, Tiffany thì chị tự mình tới đón, còn cô phải tự gọi xe.

Còn xem em gái mình là em nữa không vậy?.

Tiffany vừa nghe vừa cười không ngừng, xem hài đã đời rồi mới lấy lại điện thoại, "Em và Jessica đi cùng nhau là được rồi, mất công phí thời gian của Tae".

Taeyeon ừ một tiếng, không kiên quyết nữa, chỉ hỏi Tiffany muốn ăn gì.

"Cái gì cũng được" Tiffany nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng phải có món cay đấy".

"Được" Taeyeon khẽ cười, không biết có phải Tiffany nhớ tới cảnh tượng lần đầu ăn cơm với cậu không nữa.

Đương nhiên, Tiffany cũng biết vậy, vì thế, nàng ho khan một cái, "Cái đó, không cần phải cay quá".

....

Tiffany và Jessica bắt xe tới nhà Taeyeon.

Vừa xuống xe, Tiffany đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi hai cô dưới lầu.

Nàng vẫy tay với Taeyeon, "Bọn em ở đây này".

Taeyeon đi tới chỗ các cô.

"Sao Tae lại ra đây làm gì?" Tiffany không nhịn được đi lên phía trước hai bước.

Taeyeon cười nói, "Tae xuống đón hai em, cơm nước đã xong hết rồi".

Nói xong, cậu nắm tay Tiffany, man mát lành lạnh, cậu nhíu mày, cầm chặt hơn.

Tiffany ngại ngùng cười, gần đây, thời tiết thay đổi thất thường, nàng luôn mặc sai quần áo. Hôm qua vẫn còn ấm áp, nên hôm nay nàng mới mặc ít áo, thế mà trời lại trở lạnh.

Jessica không muốn nhìn hai người bọn họ Tae Tae em em với nhau, cô giục cả hai người kia: "Chúng ta mau đi thôi".

Taeyeon nhẹ nhàng ừ một tiếng, nắm tay nàng đi vào trong.

Sau đó, hai người bất ngờ gặp bà cụ Oh. Tiffany kinh sợ, vội vàng rút tay ra.

Không dám động đậy.

Bà cụ Oh cười híp mắt nhìn chằm chằm Tiffany, tầm mắt lại đi xuống, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt bà cụ sáng bừng lên.

"Fany tới đấy à" Bà cụ Oh cười nói chào nàng.

"Dạ" Tiffany xấu hổ nhìn cụ, tuy cũng hơi quen bà Oh, nhưng Tiffany thấy bà cụ như trưởng bối của Taeyeon trong lòng vô cùng xấu hổ.

"Ăn cơm chưa?" Bà cụ Oh hỏi.

Tiffany nói: "Vẫn chưa ạ".

Bà cụ Oh liếc nhìn Taeyeon một cái, trách tội cậu, sau đó bà cụ nói với Tiffany: "Có muốn tới nhà bà không, bà làm đồ ăn ngon cho con ăn".

Tiffany chưa kịp từ chối, chợt nghe Taeyeon nói, "Bà cụ Oh à, bà mau đi chơi đi, con đã làm xong cả rồi, đang định dẫn Fany lên nhà ăn đây".

Bà cụ Oh chậc một tiếng, không nói gì nữa, chào tạm biệt rồi đi xuống đi chơi với ông cụ nhà cạnh bên.

Tiffany cúi đầu không nói gì, Taeyeon mỉm cười nhìn lỗ tai nàng đỏ ửng.

"Fany, sao em lại dễ xấu hổ vậy?" Cậy thở dài nói.

Tiffany thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu nói, "Em đây là tức giận, tức giận đấy nhé, có thấy không?".

"Không thấy" Taeyeon lắc đầu, vô tội nhìn nàng.

Quên đi! Tiffany căm hận hất tay cậu ra, tiếp tục đi.

Tiffany không biết vì sao, nàng không thể tức giận với Taeyeon được, rõ ràng trước kia nàng đâu có như vậy.

Nhất định là tại cái tên này, lúc nào cũng giả vờ ngây thơ vô tội, khiến nàng không thể cứng rắn nổi.

Lúc hai người lên đến nhà, thì trông thấy Jessica đang bắt đầu ăn cơm.

Tiffany đi thẳng tới phòng ăn, ngồi cạnh Jessica, vừa cầm chén đũa lên vừa trách cô ấy, "Cậu cũng thật là, không chịu đợi bọn tớ lên ăn cùng".

Jessica liếc nàng một cái, "Chị đại à, hai người cứ hí ha hí hửng, còn bắt tớ phải đợi nữa à, cơ thể và tâm lý của tớ không thể chịu được đả kích đâu, dù gì cũng phải ăn bù lại một chút chứ".

"Cậu khoan nói gì đã, unnie tớ làm đồ ăn ngon thật" Jessica không keo kiệt gì khen ngợi.

Tiffany mất tự nhiên không gật đầu, nhưng hành động không chậm chạp tí nào, còn nói ngay, "Tớ thấy cũng tạm qua cửa được".

Taeyeon tưởng thật, cứ liên tục hỏi nàng không tốt chỗ nào.

Tiffany cũng không mất tự nhiên khi bị cậu hỏi liên tục như vậy, nàng cầm đũa lên, không biết phải ăn món nào.

Tiffany không biết có phải Taeyeon cố ý hay không, trong lúc nàng không biết nên ăn cái gì cậu đã chọn cho nàng.

Jessica mở miệng nói, "Fany, cậu đừng ăn ái trước mặt tớ như vậy, đây là lần đầu tiên tớ được ăn cơm unnie làm cho ăn đấy nhé, cậu thì ăn hoài, chắc cũng quen rồi".

Ánh mắt Taeyeon lóe sáng nhìn Tiffany ăn cơm, nhìn cái miệng nhai cơm đang phồng lên như một con sóc.

Cậu cảm thấy -  Mình nhất định phải mau mau mang nàng sóc này về nhà nuôi mới được.

Cho nàng ăn ngon, nuôi nàng trắng trẻo mập mạp, cưng chiều nàng tới mức kiêu ngạo, để đi đâu ai ai cũng biết, đây là vợ cậu đấy nhé, không được ảo tưởng bậy bạ. (Cái này là thành heo, chứ hong phải Sóc đâu ạ).

Jessica liếc nhìn chị gái mình một cái, thấy Taeyeon cứ nhìn Tiffany chằm chằm, trong lòng lại thở dài, sao Kim gia ai cũng yêu chồng, yêu vợ đến phát cuồng vậy.

Cậu của cô, Umma của cô, unnie của cô cũng vậy...

Jessica lắc đầu, tập trung ăn cơm với Tiffany.

"Đúng rồi" Tiffany ngẩng đầu, nhìn Taeyeon, vừa vặn mắt hai người nhìn nhau, "Tae có tra được chuyện của Park Chan Seung không?".

Taeyeon bị nàng nhìn tới ngẩn người, lập tức nói: "Tra được một ít".

Jessica vội vàng nhìn cậu, ánh mắt sốt ruột.

Bị hai đôi mắt đen bóng nhìn, Taeyeon cảm thấy rất áp lực, cậu thở dài, "Hai em ăn cơm đi, để Tae đi lấy cho xem".

Nói xong, cậu lập tức đứng dậy đi vào phòng.

Ánh mắt Tiffany vẫn nhìn theo Taeyeon mở cửa vào phòng, vừa tập trung vừa cẩn thận.

Jessica nhìn theo mắt nàng, không có gì cả, Taeyeon đã đóng cửa lại.

Cô tò mò hỏi Tiffany, "Cậu nhìn gì vậy?".

Tiffany mấp máy môi, "không có gì".

Thực ra, nàng rất tò mò muốn biết trong phòng Taeyeon có những gì, từ lần đầu tiên tới nhà Taeyeon, nàng chưa bao giờ thấy căn phòng đó mở cửa.

Nàng không thích tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, Nhưng Taeyeon cẩn thận như vậy, nàng không nhịn được muốn biết bên trong có cái gì.

Taeyeon càng che giấu, nàng càng tò mò.

Rốt cuộc, có cái gì mà nàng không được thấy sao?.

Không phải là hình bạn gái cũ đó chứ. Tiffany hoảng sợ với ý nghĩ của mình, Taeyeon từng có bạn gái à? Nàng không biết.

Cậu không có, chẳng phải cậu từng, cậu đã thích nàng ròng rã mười năm rồi sao?.
Đúng lúc Tiffany đang suy nghĩ lung tung, Taeyeon cầm theo một món đồ mở cửa ra.

Tiffany nge được tiếng động, liền lén lút nhìn, Taeyeon đi tới véo nhẹ vào má nàng, "Nhìn cái gì vậy?".

Tiffany mất mát nhìn căn phong bị đóng cửa lại, khẽ lắc đầu một cái, "Không có gì".

Ánh mắt Taeyeon lóe sáng, muốn hỏi nhưng lại thôi.

Jessica tò mò cầm lấy túi giấy trong tay Taeyeon, sau đó đổ một ít ảnh chụp từ trong ra.

Cô cầm tấm hình lên xem, mãi tới khi thấy được nội dung trong tấm hình hít một hơi thật sâu.

Tiffany thấy vẻ mặt cô ấy khác thường, cũng không nhịn được cầm một tấm lên xem.

Trong phút chốc, nàng đã biết vì sao Jessica lại hoảng sợ như vậy.

Trong hình là một cô gái.

Tấm đầu tiên, là bóng lưng cô ta kéo tay Park Chan Seung ở trung tâm mua sắm.

Tấm thứ hai, cô gái được chụp chính diện, cô ta cầm một cái túi xách hàng hiệu, nét mặt tươi cười như hoa, ánh mắt nhìn Park Chan Seung bên cạnh thật dịu dàng.

Quan trọng nhất là tấm thứ ba.

Trong tấm hình này, cô gái hoàn toàn trần truồng, bộ phận quan trọng đã được che lại, nhưng Tiffany vẫn thấy rõ những vết thương trên người cô ta.

Mắt cô gái đầy nước mắt, vẻ mặt đau đớn, khác hẳn so với những bức ảnh trước.

Cô ta bị trói trên ghế, miệng bị tấm vải bịt lại, trên cổ còn đeo thêm một chiếc vòng.

Có thể thấy rõ ràng, những vết thương trên người cô ta, có phổng, có vết roi.

Những tấm phía sau, cũng như vậy, có một tấm, cô ta bò tới bò lui trong phòng khách.

Tiffany không xem được nữa, nàng vứt ảnh chụp sang một bên, thở hổn hển.

"Sao Tae có được những tấm hình này vậy?" Nàng hỏi.

Taeyeon trả lời, "Hai tấm đầu tiên là Tae tìm người theo dõi ông ta, những tấm còn lại là từ, Park Chan Seung".

Thấy hai cô không hiểu gì, Taeyeon liền giải thích: "Có một hội của những người yêu thích thứ này, bọn họ thường xuyên trao đổi... Ảnh nô lệ với nhau".

Tiffany chán ghét nhíu mày.

"Biến thái".

End chap.

Chap này hơi ngắn xíu nha, mọi người thông cảm.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro