Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Miyoung..." "Tiểu Miyoung...".

Vẻ mặt Tiffany không thay đổi nhìn vào phòng khách.

Người đàn ông kia chỉ cần thấy nàng không tỉnh lại, sẽ như nổi điên tìm nàng khắp nơi.

Người đàn ông kéo Tiffany qua, ôm nàng vào ngực, vuốt ve tóc, cả người cứng đờ vì lo lắng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

"Appa cứ nghĩ sẽ không thấy con nữa chứ" Người đàn ông cảm thấy hơi may mắn nói: "May mà con vẫn ở đây".

Cuộc sống tối tăm không có mặt trời như vậy khiến Tiffany cảm thấy rất áp lực, người đàn ông này có lúc đối xử với nàng rất tốt, nhưng có đôi khi lại nổi điên, đánh nàng vết thương đầy người.

Những cảnh tượng đó chỉ lướt qua một lần trước mắt Tiffany.

Sau đó, nàng gặp Nickhun.

Lần này, người đàn ông đó lại chủ động dẫn nàng đi dạo phố.

Mười năm trước, Nickhun nhìn vẫn còn rất non nớt, nhưng chỉ nhìn một cái nàng đã nhận ra được.

Có điều bây giờ, Nickhun không nhận ra nàng.

Tiffany suy nghĩ một chút, rồi kéo kéo quần áo của người đàn ông.

"Sao thế, tiểu Miyoung?".

Tiffany không nói được, nên đành chỉ vào xe kem phía xa xa.

Người đàn ông nhìn sang nàng, rồi nở nụ cười, "Tiểu Miyoung muốn ăn kem à?".

Tiffany gật đầu.

Nickhun ở đây này.

Người đàn ông không muốn cho Tiffany ăn cái gì ở bên ngoài, bởi vì nếu làm vậy hắn phải tháo băng keo cho Tiffany. Nhưng Tiffany lại ngoan ngoãn lạ thường, mở to mắt không nhúc nhích nhìn hắn.

"Không chạy...".

Tiffany viết trên tay hắn ta.

Thấy người đàn ông vẫn thờ ơ, Tiffany đành bất chấp, viết tiếp vào tay người đàn ông.

"Appa".

Cơ thể người đàn ông chấn động, cúi đầu sờ tóc nàng, trìu mến nói: "Appa dẫn con đi mua kem".

Người đàn ông dẫn nàng tới cạnh xe kem, Nickhun phải đi về.

Lúc đi ngang qua Tiffany, đột nhiên cậu ta cảm thấy vạt áo mình bị nắm lại.

Nickhun ngạc nhiên quay đầu lại, liền phát hiện cô bé gái kéo áo mình không buông.

Một cậu thiếu niên mười bốn tuổi thì làm gì có kiên nhẫn, cậu ta giựt áo mình lại, lập tức phát hiện còng tay trên cổ tay cô bé.

Cậu ta khiếp sợ nhìn nàng.

Tiffany cũng cố gắng để cậu ta chuyển tầm nhìn.

Tiffany nghĩ - Lúc mười một tuổi nàng bị bắt cóc, chính Nickhun là người đã cứu nàng, mặc dù sao đó Nickhun trở thành một tên cận bã như vậy. Nhưng bây giờ cũng sẽ không có chuyện, thấy chết mà không cứu.

Nàng có thể thuận theo lịch sử cuộc đời, để Nickhun cứu mình lần nữa, cứ xem như bồi thường cho nàng là được rồi.

Nhưng Tiffany không ngờ, Nickhun lại quay đầu chạy đi.

Tiffany nắm lấy quần áo của cậu ta lại, nhưng tiếng động quá lớn, người đàn ông bên cạnh đã phát hiện.

"Tiểu Miyoung..." Người đàn ông u ám gọi.

Trong lòng Tiffany vô cùng hận Nickhun, nàng lắc đầu với người đàn ông, cố gắng ra vẻ ngoan ngoãn.

Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì còng tay của bọn họ đã bị phát hiện.

Chủ quán kem giật mình, ông run rẫy chỉ vào người đàn ông, không nói nên lời.

Tiffany nghĩ, vậy mục đích của nàng cũng tạm xem là đã đạt.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp người đàn ông này rồi.

Người đàn ông chỉ thản nhiên cười, nói với chủ quán: "Con gái tôi bị bệnh, lúc nào cũng đi lạc, nên tôi đành mang con bé ra ngoài bằng cách này thôi".

Chủ quán dần dần hết sợ, bắt đầu đồng tình, thậm chí còn tặng cho Tiffany thêm một cây kem.

Tiffany cảm thấy tuyệt vọng.

Nàng biết mình đã chọc giận hắn, kết quả hôm nay của nàng nhất định sẽ chẳng tốt lành gì.

Nàng không nên tin tưởng Buck Nickhun. Tiffany thầm oán hận, mình đúng là ngu quá đi thôi.

Nickhun dù có nhỏ hơn mười tuổi, thì vẫn là Nickhun mà thôi.

Sau đó, nàng bị người đàn ông nhốt lại.

Đây không phải là nhà của hắn, là ở ngoại ô, căn phòng này đã lâu không được tu sửa lại, tiếng ầm ầm trên gác không ngừng vang lên, chắc là có chuột ở đây.

Người đàn ông nhốt nàng ở đây, không cho nàng ăn, hơn nữa còn đánh nàng tới nổi, vết thương chằng chịt.

"Không phải mày muốn chạy trốn sao? Tao cho mày vĩnh viễn không bao giờ có thể chạy được nữa".

Nói rồi, người đàn ông đi khỏi đó.

Tiffany mệt mỏi dựa vào tường, nàng cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

Không ai tới cứu nàng.

Tiffany nhắm nghiền mắt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng chưa được bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.

"Tỉnh, tỉnh lại mau...".

Tiffany cố gắng mở mắt ra.

Nàng nhìn thấy một cô gái đang đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm theo một hộp cơm.

Nước mắt của Tiffany lập tức rơi xuống.

Cuối cùng, nàng cũng biết vì sao Kim Taeyeon nói cậu thích nàng mười năm, trách nàng sao lại quên cậu, cậu nói cậu đã cứu nàng hai lần.

Bởi vì mười năm trước, Kim Taeyeon chính là người đã cứu nàng.

***

Taeyeon gõ cửa một cái.

"Fany a~~".

Nghe Tiffany đáp lại, cậu mới mở cửa bước vào.

"Đói bụng không, Tae đã nấu cơm xong rồi" Taeyeon đi tới cạnh giường, sờ vào tóc nàng.

Tiffany không nói gì.

"Sao thế?" Taeyeon hỏi.

Tiffany vuốt mặt một cái rồi ngẩng đầu nhìn cậu, "Kim Taeyeon, sao Tae không chịu nói, lúc đầu Tae là người đã cứu em".

Taeyeon ngẩn ra, ngại ngùng cười, "Chuyện này có gì hay mà nói chứ? Cuối cùng em cũng bị thương mà, là Tae đã không bảo vệ em cẩn thận".

"Sao lại khóc?" Taeyeon lúng túng lau nước mắt cho Tiffany.

Trong lòng Tiffany đau xót, nàng nhào vào lòng Taeyeon, đưa tay đánh vào ngực cậu, nói: "Tae có biết em đã quên mất Tae rồi không, Tae có biết em thích người ta không hả?".

Tae biết, Tae biết chứ.

Taeyeon ôm chặt Tiffany.

Lúc Tiffany cầu cứu Nickhun, đúng lúc cậu có mặt ở đó, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô bé kia sau khi Nickhun bỏ trốn,trong lòng cậu bỗng nhiên đau nhói.

Đột nhiên, cậu có cảm giác muốn giúp đỡ cô bé đáng thương này.

Vì vậy, cậu đi theo người đàn ông, thấy hắn dẫn cô bé về nhà. Lúc đó, cậu cũng không biết Tiffany bị bắt cóc, cậu chỉ nghĩ Tiffany bị appa ngược đãi mà thôi.

Cậu lén lút bên ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy Tiffany yếu ớt nằm trên giường, cậu cứ nghĩ Tiffany đang đói bụng mà thôi, nhưng sau đó cậu mới biết được nàng bị người đàn ông kia đánh.

Khi ấy, Taeyeon nghĩ, gầy như vậy, chắc là đã lâu rồi không được ăn uống đầy đủ, nghĩ một lát, cậu tìm cách đưa thức ăn cho nàng.

Nhưng lúc cậu vừa mua thức ăn về tới, lập tức phát hiện người đàn ông đã dẫn cô bé ra khỏi cửa.

Cậu không yên tâm, lén lút đi theo sau, thấy ánh mắt âm độc của người đàn ông, trong lòng cậu vô cùng kinh sợ, muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng nhìn khắp xung quanh cậu cũng không phát hiện thấy bóng dáng người nào.

Thì ra bọn họ đã tới ngoại ô.

Người đàn ông kia mang Tiffany tới một căn phòng nhỏ. Cậu không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Taeyeon rất lo lắng, nhưng không dám liều lĩnh xông vào.

May thay, một lúc sau, cậu đã nhìn thấy người đàn ông kia ra ngoài. Cậu âm thầm trốn đi, nghe thấy người đàn ông kia vừa đi vừa lầm bầm, muốn đánh gãy chân nàng, để nàng vĩnh viễn không bao giờ có thể chạy trốn được.

Taeyeon lập tức hoảng sợ.

Vì vậy, thừa dịp người đàn ông kia đã rời đi, cậu lập tức nhảy vào trong.

Thấy tay Tiffany bị còng lại, miệng bị dán kín, thoi thóp dựa vào tường, cả người cậu chợt đau nhói.

Lúc này, cậu ngây dại phát hiện, có cái gì đó không đúng.

Cậu cẩn thận đánh thức Tiffany dậy, cõng nàng trên lưng nhảy ra cửa sổ.

Mục đích tiếp theo của cậu chính là dẫn Tiffany chạy càng xa càng tốt.

Có điều lúc đó cậu còn quá nhỏ, còn phải cõng theo một cô bé trên lưng, nên chạy được không bao lâu người đàn ông liền đuổi theo sau.

Taeyeon muốn mang Tiffany về nhà mình, cậu chỉ biết có mỗi nơi đó là an toàn nhất.

Nhưng trời cao phụ lòng người, người đàn ông vẫn mãi miết đuổi theo sau.

Thấy không còn cách nào khác, lúc đi ngang qua một cánh rừng, cậu đột nhiên gặp một cậu thiếu niên. Cậu hoảng hốt thét lớn với cậu thiếu niên kia, bảo cậu ta mau mau đi gọi cảnh sát tới.

Taeyeon không biết cậu ta có báo cảnh sát hay không, lúc đó cậu đã bị người đàn ông kia bắt lại.

Cuối cùng cũng tới.

Người đàn ông cầm cây gậy đánh vào người cậu và Tiffany.

Cả người cậu đều nằm sấp lên nàng, muốn che chở cho nàng, nhưng cũng không thể bảo về được nàng.

Có điều trước khi hôn mê, cậu mơ hồ nhìn thấy appa mình, lúc này cậu mới yên tâm buông tay Tiffany ra.

Lúc tỉnh lại, Taeyeon bị Kim Tae Huyk dạy dỗ một trận.

Cậu biết mình hơi quá kích động, nhưng nhìn cơ thể chằng chịt vết thương của cô bé kia. Cậu khôlng thể chờ thêm một giây một phút nào nữa, cậu lập tức muốn cứu nàng ra khỏi đấy.

Trong lòng cậu vô cùng cấp bách.

Nên cậu mới liều mạng mang nàng đi.

Taeyeon lén lút ra khỏi nhà, chạy tới bệnh viẹn trấn an cô bé kia. Vết thương trên người chưa lành, nên Kim Tae Huyk không cho phép cậu ra ngoài.

Nhưng cậu không thể đợi được nữa, cậu muốn đi gặp cô bé kia.

Muốn được nói vài lời với nàng.

Nhưng lúc cậu tới bệnh viện, cô bé kia đã tỉnh lại, giống như cậu tưởng tượng, lúc cười, nàng rất đáng yêu, yếu đuối, làm người khác vui vẻ không thôi.

Nhưng sau lưng nàng lại có một cậu thiếu niên nhìn rất quen.

Sau đó, cậu mới biết được, thì ra cô bé đó tên là Tiffany Hwang Miyoung, nàng đã bị mất trí nhớ, nàng đinh ninh cho rằng người đã cứu nàng chính là Buck Nickhun - Cũng chính là người đã từ chối giúp nàng, cậu thiếu niên mà cậu đã trùng hợp gặp trong rừng.

Taeyeon đã từng lén lút đi qua đi lại trước mặt nàng, muốn nói chuyện với nàng, để nàng nhớ lại mình.

Nhưng nàng chỉ mỉm cười một cái với cậu, rồi chạy về phía Nickhun ở cách đó không xa.

Vận mệnh trêu người, nó và cậu chơi đùa không ngừng.

Vì vậy mà, mười năm sau, rốt cuộc, nó cũng đã cắn rứt lương tâm, đem trả Tiffany về cho chủ cũ.

***

Nàng không phải là người yếu ớt, nhưng bây giờ nàng hơi đau lòng, đau lòng cho Kim Taeyeon - ngu ngốc một cách đáng yêu.

"Chẳng lẽ Tae không tủi thân sao?" Tiffany cảm thấy chính mình cũng tủi thân thay cậu.

Taeyeon buồn cười nhìn nàng, cố ý méo miệng nói, "Đương nhiên là có chứ, năm đó Tae đặc biệt tới bệnh viện thăm em... Thế mà em chẳng chịu nói gì với Tae, chỉ cười một cái rồi chạy đi luôn".

"Hôm đó Tae tủi thân đến nổi nhịn ăn buổi chiều luôn đấy".

Tiffany bị cậu chọc cười.

Taeyeon thấy Tiffany cười tươi như vậy, trong mắt tràn đầy cưng chìu. Cậu không nói cho nàng biết một chuyện. Năm đó, chính nụ cười của nàng, đã xua đi bao nhiêu tủi thân trong cậu.

Nhớ cũng được, không nhớ cũng không sao, chỉ cần Tiffany vui vẻ, thì ra sao cũng được.

Sao khi biết được sự thật, nàng vừa đau lòng vừa áy náy với Taeyeon, mọi tình cảm trong lòng nàng đối với cậu đã được chuyển thành thích.

Lúc ăn cơm, nàng lần thứ hai vì cậu chạy đi làm đồ ăn cho cậu. Nàng đặt một đĩa trứng xào cà chua tới trước mặt cậu.

"Cái này, xem như là phần thưởng cho Tae vậy" Tiffany không được tự nhiên quay lại, thấy Taeyeon mỉm cười nàng ra vẻ hung dữ uy hiếp: "Ăn hết cho em! Nghe không hả?".

"Được...".

Tiffany húp một muỗng canh rồi hỏi Taeyeon: "Những tấm hình kia khi nào thì mới đăng được?".

Taeyeon nghĩ một lát rồi nói, "Nếu nhanh thì ngày mai có thể sẽ đăng lên".

Tiffany híp mắt lại, vỗ bàn, "Vậy ngày mai đi, em không đợi được nữa đâu".

***

Sáng hôm sau, Hwang Min Ki vừa đi họp về, văn phòng đột nhiên có người gõ cửa.

Thư kí Hong dè dặt đi vào.

"Có chuyện gì?" Hwang Min Ki không ngẩng đầu lên hỏi.

"Tổng, tổng giám đốc, bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn gặp ông..."

Hwang Min Ki nhíu mày, "Tôi nhớ hình như tôi đâu có hẹn bọn họ mà".

Thư kí Hong run rẫy đặt tờ báo lên trước mặt ông.

"Tin nóng! Chị em Hwang Thị bất hòa*, Cô em gái là thủ phạm của vụ bắt cóc".

Bên dưới kèm theo tấm hình cô gái đang nói chuyện với hai tên cướp. Có cả tấm hình của bọn cướp của ngày hôm qua, tuy hơi mờ, nhưng người nào mắt sáng vừa nhìn vào, sẽ lập tức nhận ra cô gái đó chính là Hwang Eun Ji.

Hơn nữa, phía trên còn viết "Hwang Eun Ji sai bọn cướp bắt cóc mình và chị, đều là vì tài sản".

Hwang Min Ki lập tức nổi giận, quăng tờ báo trong tay xuống đất, cảm thấy vẫn chưa hết giận, ông đẩy cửa đi về nhà.

Thư kí Hong vô cùng sợ hãi, đứng yên không dám nhúc nhích.

Hwang Min Ki vừa ra khỏi công ty, liền bị đoàn phóng viên quay quanh.

"Tổng giám đốc Hwang, xin hỏi những gì trên báo viết là sự thật sao?".

"Hwang Eun Ji là thủ phạm bắt cóc ư?".

"Xin hỏi hành động quá trớn này của Hwang Eun Ji là có ý gì?".

"Mục đích thực sự của vụ bắt cóc này là gì?".

Hwang Min Ki bị hỏi tới đau đầu, ông nói bảo vệ chặn những người phóng viên kia lại, rồi ngồi lên xe, vội vàng về nhà.

....

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro