Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chát!"

Hwang Eun Ji che mặt nhìn Han Ji Huyn.

"Con xem con đã làm ra cái chuyện gì này!" Han Ji Huyn quăng tờ báo vào người Hwang Eun Ji.

Hwang Eun Ji lui ra sau, nhìn xuống tờ báo.

Han Ji Huyn hận thiết không rèn thành sắt nhìn cô ta, "Trước khi hành động, con có chịu động não một chút, hay thương lượng với umma không hả?".

"Lần này umma coi thường con" Hwang Eun Ji rũ mắt xuống, nói cho một mình cô ta nghe, "Con không ngờ lần này cô ta lại chơi ác vậy...".

"Con đó!" Han Ji Huyn vội vàng đi qua, "Chẳng mấy chốc appa con sẽ về đến ngay bây giờ, umma thấy lần này umma không có cách nào để cứu con nữa rồi".

"Umma không định giúp con sao?" Hwang Eun Ji nhìn thẳng bà ta, "Con làm vậy cũng vì Umma thôi".

"Chỉ cần Tiffany còn ở đây một ngày, thì cái nhà này vĩnh viễn không bao giờ thuộc về chúng ta được" Hwang Eun Ji cười, "Chẳng phải umma vẫn luôn muốn như vậy sao? Đuổi chị ta đi".

Han Ji Huyn bị nói trúng tim đen, nhưng cũng không ngạc nhiên gì, "Đúng, umma muốn đuổi nó đi, nhưng dùng cách này để nó mất hết hy vọng, thì đúng là đã mạo hiểm quá rồi!".

Hwang Eun Ji từ chối cho ý kiến, "Không mạo hiểm làm sao có thể đạt được mục đích hả umma? Dù sao, bây giờ Tiffany cũng đã tuyệt vọng rồi".

Han Ji Huyn híp mắt lại, "Chuyện lần này, con còn nói cho ai biết nữa không?".

Hwang Eun Ji lắc đầu, "Không nói với ai cả, hai tên kia là con tự tìm".

Vì bọn chúng, cô ta đã phải tìm khắp nơi, xem xét rất lâu mới chọn được hai người kia.

Nhưng không ngờ hành động của cô ta đã bị bại lộ từ trước.

Han Ji Huyn thở dài, "Con có biết ai đi tố giác không?".

Hwang Eun Ji dừng một chút rồi lắc đầu, "Con không biết".

Han Ji Huyn hận tới mức nghiến răng, "Nếu để umma biết được là ai làm...".

Hwang Eun Ji khom người nhặt tờ báo lên, trên tờ báo đặc biệt viết dòng, vì tài sản nên mới âm mưu hãm hại Tiffany Hwang.

Cười tự giễu một cái, Hwang Eun Ji đi tới trước mặt Han Ji Huyn.

"Umma, umma đánh con đi".

Han Ji Huyn ngạc nhiên nhìn cô ta, sau đó hình như bà ta chợt nhận ra cái gì đó, bắt đầu im lặng.

Hwang Eun Ji quỳ xuống đất, cúi đầu nói: "Đánh con đi...".

"Mau đánh con đi, appa sắp về tới rồi".

Nghe vậy, Han Ji Huyn cắn chặt răng, đá một cước vào ngực Hwang Eun Ji.

Gót giày nhọn hoắc đâm vào người Hwang Eun Ji, cô ta đau đớn ho một cái.

"Tiếp tục đi".

Hwang Eun Ji ngồi dậy quỳ tiếp.

Han Ji Huyn nắm tóc cô ta, kéo mặt cô ta lên, híp mắt nói: "Đây là một bài học cho con, để sau này con biết, hậu quả của cách làm việc lỗ mãng".

Nói rồi, bà ta tát mấy bạt tay vô mặt Hwang Eun Ji, móng tay dính vào mặt cô ta, một vài vết đỏ cũng xuất hiện.

Hwang Eun Ji bị đánh tới hoảng hồn, trong lúc hoảng hốt, cô ta nhớ năm đó Han Ji Huyn cũng đánh cô ta thế này.

Chỉ cần nhìn thấy gia đình Hwang Min Ki, Han Ji Huyn sẽ lập tức đánh cô ta.

Nếu không đánh một hơi sẽ không chịu bỏ qua.

Có điều, từ lúc Han Ji Huyn vào được Hwang gia, cô ta không còn bị đánh như vậy nữa.

Hwang Eun Ji mở miệng cười, "Umma, con biết lỗi rồi".

Hwang Min Ki vừa về nhà lập tức nhìn thấy Han Ji Huyn cầm cây đánh vào lưng Hwang Eun Ji.

Tấm lưng Hwang Eun Ji vẫn thẳng tấp, nhưng quần áo màu trắng đã bị pha một chút màu máu.

Hwang Min Ki đi tới, quát lớn: "Đang làm cái gì vậy hả?".

Động tác của Han Ji Huyn không chậm lại chút nào, "Em đang dạy dỗ con!"

"Dạy nó biết cách làm người!".

Hwang Eun Ji cắn răng, một giọt mồ hôi đau đớn rơi xuống mặt.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Hwang Min Ki, đôi mắt ngập nước, "Appa...".

Hwang Min Ki vốn vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy Hwang Eun Ji bị Han Ji Huyn đánh tàn bạo như vậy, ông cũng không tiện làm gì cả.

"Nói đi".

Hwang Min Ki mệt mỏi ngồi trên ghế salon, "Sao phải làm như vậy?".

Hwang Eun Ji cúi đầu không trả lời.

Han Ji Huyn không nhịn được tát cô ta một cái, "Appa con đang hỏi đấy? Không nghe thấy à?".

"Ji Huyn!".

Hwang Min Ki dùng ánh mắt ngăn hành động của Han Ji Huyn lại, rồi nhìn Hwang Eun Ji.

"Eun Ji, Fany là unnie của con, rốt cuộc là vì cái gì mà con lại làm ra chuyện như vậy?".

Hwang Eun Ji ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên mặt, "Appa, con cảm thấy, cảm thấy... con dư thừa trong cái nhà này".

"Con là cái gì chứ? Appa thích chị, dù chị ấy không thích con, lúc nào chị cũng đối nghịch với con, appa cũng không phạt chị lần nào".

"Con rất biết ơn appa đã cho con một gia đình, 18 năm trước, con chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của appa là gì. Nên lúc biết cuối cùng mình cũng có cơ hội ở chung với appa ruột, con thật sự rất vui".

Hwang Eun Ji quỳ xuống trước mặt ông, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông, khóc không thành tiếng, "Con thực sự rất vui, cuối cùng con cũng có appa. Nhưng mà, lúc tới đây, con mới phát hiện, có một vài chuyện không như con tưởng tượng".

"Unnie không thích con, thậm chí là ghét con. Con không thể chống lại chị ấy, umma cũng không giải quyết cho con, mỗi lần bị chị bắt nạt, umma chỉ có thể nhẫn nhịn không giúp con".

Hwang Min Ki nắm chặt tay.

Hwang Eun Ji nhìn thẳng vào mắt ông, "Nên con mới diễn một vở kịch như vậy, con muốn biết trong lòng appa, con và unnie, ai quan trọng hơn?".

Nói tới đây, Hwang Eun Ji nở nụ cười, "Bây giờ thì con biết rồi, trong lòng appa, con quan trọng tới vậy".

"Nên con không hối hận".

Hwang Eun Ji bướng bỉnh nghiêm mặt, "Con không hối hận. Dù appa không nhận con nữa, đuổi con ra khỏi nhà, con cũng không hối hận với quyết định của mình".

Hwang Min Ki nhíu mày, không biết phải nói gì cho phải, nhìn mặt Hwang Eun Ji, ông đột nhiên nghĩ tới Tiffany.

Giống như Hwang Eun Ji nói, 18 năm trước, ông là một người cha vô trách nhiệm, ông rất áy náy với đứa con này.

Nhưng cô ta không phải là đứa con ông mong đợi.

Hwang Eun Ji vô tội, nhưng trong chuyện này, ông phát hiện, Tiffany là người vô tội nhất.

Hwang Min Ki thở dài, nhớ tới gương mặt lạnh băng của Tiffany ngày hôm qua, ông không nhịn được nắm chặt tay.

Hôm qua, sau khi Tiffany được Taeyeon cứu, ông chưa từng gặp lại nàng, cũng không liên lạc được với nàng.

Xem ra là nàng không chịu chào tạm biệt ông rồi.

"Con đứng lên đi" Hwang Min Ki nhàn nhạt nhìn Hwang Eun Ji, "Appa không muốn nói gì về chuyện này nữa".

Nghe vậy, Han Ji Huyn vô cùng vui vẻ. Hwang Eun Ji cũng trút được gánh nặng.

Lời cám ơn chưa kịp nói ra, hai người chợt nghe Hwang Min Ki nói tiếp, "Đợi Fany trở về, phải giải quyết thế nào, thì cứ nghe theo con bé".

Han Ji Huyn không nhịn được hô lên một tiếng, Hwang Eun Ji cũng không nhịn được cơn đau trên người, mà ngất đi.

Lần này, Hwang Eun Ji không giả vờ, nhưng vẻ mặt của Hwang Min Ki cũng không dịu đi bao nhiêu.

Ông bảo Han Ji Huyn gọi bác sĩ tới, sau đó sai người giúp việc mang Hwang Eun Ji về phòng.

Trước khi đi, Hwang Min Ki thở dài một hơi - Ông đã tạo nghiệt gì mà cái nhà này lại bị quậy thành như vậy, còn chỗ nào giống nhà nữa không.

Ông không biết ông quyết định đem Han Ji Huyn và Hwang Eun Ji về đây, là đúng hay sai.

***

Tiffany đọc tờ báo trong tay, nàng mỉm cười, nàng tưởng tượng không biết vẻ mặt Hwang Min Ki khi phát hiện chuyện này thế nào.

Nhất định sẽ rất tuyệt vời.

Không biết Hwang Eun Ji thế nào rồi, bên ngoài đang truyền ầm lên, chắc mấy ngày nay cô ta sẽ không sống yên đâu.

Trong điện thoại, Tiffany có rất nhiều cuộc điện thoại chưa nhận, có Jessica, có cả Hwang Min Ki.

Còn một số lạ, Tiffany đã nhận một lần, phát hiện đó là Nickhun, nên cũng không quan tâm nữa.

Số điện thoại của Nickhun đã bị nàng cho vào sổ đen lâu rồi.

Đối với cái loại người thế này, nàng cảm thấy tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ liên lạc nữa.

Sau một ngày nghỉ ngơi, Tiffany quyết định đi học.

Hết cách rồi, thầy giáo hôm nay là một giáo sư già khó tính, là một người vô cùng cứng đầu và nghiêm túc, nếu trốn học..., thành tích bình thường xem như không có.

Nàng không muốn năm sau phải thi lại.

Nhưng lúc nàng và Taeyeon tới trường, một vị khách không mời mà tới lao ra trước mặt bọn họ.

Tiffany giả vờ không thấy, kéo Taeyeon đi vào.

Hwang Min Ki thấy vậy, lập tức chặn nàng lại.

"Fany" Giọng nói của Hwang Min Ki vẫn nghiêm túc như trước, nhưng áy náy thì nhiều hơn.

"Có chuyện gì không?" Tiffany dừng chân nhìn ông.

Hwang Min Ki nhìn xung quanh rồi nói, "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút được không?".

Tiffany lắc đầu, "Bây giờ tôi không tiện".

Vẻ mặt của Hwang Min Ki không được tốt lắm, "Appa chỉ muốn nhờ con giúp một việc thôi".

"Tôi thật sự không tiện" Tiffany bất lực giơ cổ tay lên, chỉ vào đồng hồ, "Tôi sắp trễ giờ học rồi".

Hwang Min Ki do dự, "Vắng một hôm chắc không sao cả đâu".

Tiffany nở nụ cười, "Ông nghĩ cái trường này là của nhà mình à? Ông có thể lấy điểm cao nhất về cho tôi được ư? Cho tôi được cái bằng tốt nghiệp ưu tú không? Đôi khi, có vài thứ không phải có tiền là có được đâu".

"Nếu ông thật sự có chuyện muốn nói, buổi tối tôi sẽ tới tìm ông, còn bây giờ, xin lỗi, tôi phải đi học rồi".

Tiffany vẫy tay, ngắt lời Hwang Min Ki muốn nói.

"Tạm biệt".

Taeyeon lễ phép tạm biệt ông Hwang, "Tạm biệt chú Hwang".

Rồi cậu để mặc Tiffany nắm tay mình kéo đi.

Hwang Min Ki ngẩn người, bất lực nói: "Được rồi, appa ở nhà chờ con".

Tiffany không trả lời ông, tiếp tục kéo Taeyeon đi.

"Chú Hwang muốn xin lỗi em à?" Taeyeon hỏi.

Tiffany đá vào hòn sỏi nhỏ ven đường, nhỏ giọng thở dài: "Sao em biết được?".

"Mà dù ông ấy xin lỗi em đi chăng nữa, em cũng không cần".

Tiffany xoay mặt lại đối diện với cậu, "Chính bản thân ông ấy có thèm quan tâm gì tới em đâu".

Taeyeon ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc nàng, "Em vẫn còn có Tae mà".

Tiffany phấn khởi, nhón chân lên, hai tay ôm mặt Taeyeon, hôn mạnh lên môi cậu.

"Biết rồi, em vẫn còn có Tae".

Một người cơ hội như cậu, thì chắc chắn sẽ không để vụt mất cơ hội có lợi cho mình rồi. Khi nàng vừa hoàn thành câu nói, cậu đã lần nữa nối lại nụ hôn với nàng. Môi lưỡi dây dưa, mút hết môi trên rồi đến môi dưới, chiếm đóng luôn khoang miệng của nàng, khi nàng vô tình hé môi để hít thở.

Đến kbi cảm thấy hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, cậu mới thả nàng ra.

Tiffany thở hổn hển lấy lại hơi trong lòng cậu, dùng chút sức lực yếu ớt đánh nhẹ vào ngực cậu trách móc: "Tae là đồ vô lại, có biết đây là trường học không, nhỡ để fan gơ của Tae phát hiện là em chết chắc".

Cậu chỉ nhẹ lắc đầu rồi cười hì hì với nàng.

Khi lấy lại sức nàng nhanh chóng chạy đi, vẫy tay với Taeyeon, "Em vào lớp đây..., tan học gặp lại".

Taeyeon bất lực nhìn nàng, "Được rồi, em nhớ đứng ở cửa đợi Tae... Tae sẽ tới đón em".

Tiffany nhún nhảy quay lưng rời đi.

Tuy không nói, nhưng lúc thấy Hwang Min Ki, cả người nàng đã nổi đầy gai.

"Xin lỗi thì có ích gì?" Tiffany lảm nhảm, "Có bản lĩnh thì đuổi Han Ji Huyn và Hwang Eun Ji ra khỏi nhà đi".

May mà hôm nay nàng đi học, thầy giáo già điểm danh, có rất nhiều người không tới, vậy nên lão tức giận viết vài nét bút vào danh sách.

"Những người này thành tích bình thường".

"Tất cả đều không có mặt!".

Thầy giáo già vung tay lên, "Còn các em, cộng thêm điểm".

Tiffany nhịn không được cười cười - Gần đây mình may mắn quá đi mất.

...

End chap.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro