Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối nàng về nhà.

Nàng đến đúng lúc ăn cơm.

Lần này có người ở đây nên ăn không ngon.

Hwang Min Ki bảo dì người làm, làm chút món Tiffany thích nhất.

Tiffany lắc đầu nói không cần.

Hwang Min Ki nhìn nàng, "Fany...".

Tiffany cười, thoải mái ngồi xuống, "Tôi đã không còn thích ăn những món kia nữa" (Chị chỉ thích những món anh Kim làm thôi).

Hwang Min Ki bỗng thấy xấu hổ, thêm chút áy náy.

Han Ji Huyn ngồi một bên im lặng húp canh.

"Hwang Eun Ji đâu?" Tiffany tò mò hỏi.

Han Ji Huyn dừng một chút, Hwang Min Ki lạnh nhạt nói, "Con bé ngã bệnh, đang nghỉ ngơi".

"Ừm" Tiffany gật đầu, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Hai người đã đọc bài báo hôm qua chưa?".

Vẻ mặt Han Ji Huyn tái nhợt, Hwang Min Ki nắm chặt tay bà.

"Chưa đọc à?" Tiffany cười nói, "Nghe nói rất đặc sắc".

Hwang Min Ki thở dài, "Fany".

Tiffany lập tức dừng cười: "Ông đừng nói nữa, tôi biết ông muốn bao che cho Hwang Eun Ji".

"Đương nhiên là không phải rồi" Hwang Min Ki nhìn nàng, "Chuyện lần này là lỗi của Eun Ji, nên con có toàn quyền quyết định phải phạt con bé thế nào".

Nàng có toàn quyền quyết định à?.

"Hả?" Tiffany cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Tôi muốn đuổi cô ta ra ngoài được không?".

Han Ji Huyn nhịn không được lên tiếng, "Min Ki..."

Tiffany cười chế giễu, "Ông xem, vừa nãy mới mở miệng nói tôi được tòqn quyền quyết định, thế mà bây giờ tôi quyết định rồi, sao lại có người dị nghị thế nhỉ?".

Hwang Min Ki trách Han Ji Huyn một tiếng, rồi nhìn Tiffany, "Dù sao Eun Ji cũng là em gái con...".

"Cô ta không phải là em gái tôi" Tiffany lạnh lùng nói, "Nếu cô ta thật sự là em gái tôi, thì sẽ không bày mưu bắt cóc tôi như vậy".

Nhắc tới chuyện này, Hwang Min Ki và Han Ji Huyn cùng câm nín.

"Nên ông không đồng ý à?" Ánh mắt Tiffany tràn đầy giễu cợt, "Dối trá!".

Hwang Min Ki nhíu mày, "Không thể đổi yêu cầu khác à?".

Tiffany buông bát đũa trong tay ra, lấy giấy ăn từ từ lau miệng.

Dưới cái nhìn sáng quắc của hai đôi mắt, nàng lạnh lùng nói.

"Không thể!".

"Không đồng ý cũng không sao" Tiffany đứng dậy, nhìn Hwang Min Ki cười cười, "Dù sao tôi cũng biết trước đáp án rồi".

Trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng Tiffany cũng nghe thấy giọng nói cứng ngắt của Hwang Min Ki.

"Appa đồng ý!".

***

Hwang Eun Ji ngủ không yên, cơn đau nhức trên người bắt ép cô ta phải mở mắt ra.

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi qua rèm cửa.

Một người ngồi trên giường đưa lưng về phía cô ta lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

Hwang Eun Ji híp mắt một cái, "Umma".

Han Ji Huyn xoay người thản nhiên nhìn cô ta.

"Tiffany Hwang đã về rồi".

Hwang Eun Ji ồ một tiếng, "Cô ta chuẩn bị đối phó với con thế nào hả umma?".

"Cô ta muốn đuổi con ra ngoài" Giọng nói của Han Ji Huyn vô cùng bình tĩnh, khiến Hwang Eun Ji cảm thấy hơi sợ.

"Thật sao?" Hwang Eun Ji bật dậy, "Appa cũng đồng ý luôn rồi?".

Han Ji Huyn thở dài, "Umma cứ nghĩ con là đứa thông minh".

Hwang Eun Ji ngẩn người.

"Nhưng không ngờ lại ngu tới vậy!" Vẻ mặt Han Ji Huyn trở nên dữ tợn, "Để người ta dễ dàng nắm được điểm yếu của mình".

"Chỉ một mình Tiffany thôi, mà đã làm bản thân mình rối loạn vậy rồi".

Hwang Eun Ji cười giễu cợt, "Con cũng không thể nhìn thấu cô ta từ lâu rồi".

"Ngu xuẩn!".

Han Ji Huyn tức giận nói: "Con đừng tưởng con không nói thì umma không biết, mọi chuyện đều do Tiffany Hwang làm".

"Con chỉ muốn dạy cho Tiffany một bài học chứ gì, nhưng ai ngờ lại tự lấy đá đập chân mình" Han Ji Huyn lạnh lùng nhìn cô ta.

Tiffany lắc đầu, "Lần này con đúng là đáng khinh thật".

"Ngày mai con dọn ra ngoài đi" Ánh mắt Han Ji Huyn lạnh lùng nhìn cô ta.

Hwang Eun Ji hơi khó tin, "Umma? Umma không giúp con sao?".

"Giúp con à?" Han Ji Huyn cười hừ một tiếng, "Umma rất muốn giúp con, nhưng gần đây con làm umma thất vọng quá".

Hwang Eun Ji ra vẻ bình tĩnh nói: "Ra khỏi đây, con biết phải đi đâu đây?".

Han Ji Huyn cười, "Đi đâu? Cái này phải dựa vào bản lĩnh của con rồi".

Vẻ mặt Hwang Eun Ji khó coi, "Buck gia sẽ không cho con quay lại đó đâu".

Nhất định bọn họ ai cũng biết tin đó rồi, cả ngày hôm nay Nickhun không gọi cho cô ta một cuộc, tin nhắn cũng không.

"Hả?" Han Ji Huyn nhíu mày, "Buck Nickhun dễ dàng bỏ con vậy à?".

"Tối hôm đó anh ta còn xem con là Tiffany Hwang" Hwang Eun Ji cắn môi nói: "Mà gần đây, lúc nào anh ta cũng hỏi con về chuyện của Tiffany Hwang".

Han Ji Huyn nhíu mày, "Tiffany Hwang? Rốt cuộc cô ta có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Nickhun lại hứng thú với cô ta thế?".

"Cô ta thay đổi" Hwang Eun Ji rũ mắt, "Ác hơn trước".

Han Ji Huyn phì cười, "Rốt cuộc con hy vọng cái gì vậy? Hy vọng cô ta nhân từ với con sao? Vậy con phải tự xem lại mình có tư cách không đã".

Hwang Eun Ji nằm xuống giường, "Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút".

Han Ji Huyn hừ hừ, "Chuyện lần này, umma sẽ không nhúng tay vào, con tự xem rồi lo liệu đi".

"Con biết rồi" Hwang Eun Ji lật người, "Umma ra ngoài đi".

***

Sáng hôm sau, Hwang Eun Ji dọn ra khỏi Hwang Gia.

Trước khi đi, cô ta đứng trước cửa thư phòng thật lâu, người giúp việc phải giục ba lần cô ta mới chịu kéo hành lý ra cửa.

***

Nghe được tin tức này, Tiffany chỉ thản nhiên cười.

Jessica ăn no thỏa mãn, giơ ngón cái với Tiffany.

"Fany, đúng là chỉ có cậu mới có cách giải quyết".

Tiffany lắc đầu, "Tớ cũng chỉ trùng hợp thôi mà".

Vì phải điều tra Han Ji Huyn, một mình nàng không thể làm được nhiều chuyện, nên đành phải mướn thám tử tư.

Nàng không thể điều tra được nhiều chuyện của Han Ji Huyn, nhưng không ngờ lại có được một chút niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc đầu Tiffany đã nói với thám tử tư, mẹ con Han Ji Huyn là nhân vật quan trọng.

Nên lúc phát hiện Hwang Eun Ji có hành động lạ thường, hắn đã đi theo cô ta tới nơi rồng rắn lộn xộn.

Sau đó chụp vài tấm hình cho Tiffany.

Nhìn thấy những tấm hình kia, Tiffany khiếp sợ không thôi.

Bởi vì trong tấm ảnh, có một tên trong bọn cướp từng bắt cóc nàng ở kiếp trước.

Kiếp trước bị bắt cóc, nàng và bọn cướp xảy ra tranh chấp, không cẩn thận kéo mặt nạ của một tên trong đó xuống.

Trên mặt người kia có vết sẹo, không lớn không nhỏ giống vết dao.

Nhưng sau đó vì không bắt được hai tên cướp này, Tiffany luôn canh cánh trong lòng, nên chỉ cần liếc một cái nàng đã nhận ra được.

Có điều, Hwang Eun Ji lại tiếp xúc với bọn cướp này, đúng là làm người ta phải suy nghĩ.

Cẩn thận nhớ lại vụ bắt cóc ở kiếp trước. Tiffany thở dài, Hwang Eun Ji đúng là có thiện chí quá đi thôi.

Hwang Eun Ji tìm người bắt cóc cô ta và Tiffany, sau đó ép Hwang Min Ki chọn một trong hai.

Nếu Hwang Min Ki chọn Hwang Eun Ji, vậy thì Tiffany sẽ tuyệt vọng với Hwang Min Ki. Hơn nữa, dựa theo tính tình của Tiffany, chắc chắc nàng sẽ không về cái nhà đó, coi như mục đích đã đạt.

Nhưng nếu Hwang Min Ki chọn Tiffany, vậy cũng không tệ, ít nhất giá trị của Hwang Eun Ji đã tăng thêm một bậc. Hwang Min Ki nhất định sẽ rất áy náy, sau này dù có làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

Hwang Eun Ji đã đoán đúng.

Kiếp trước, sau vụ bắt cóc đó Tiffany đã dọn ra khỏi căn nhà đó.

Nhưng sau đó nàng lại tức giận chuyện Nickhun thường xuyên tới Hwang Gia gặp Hwang Eun Ji, nàng mới chịu vác mặt lạnh về nhà.

Nên lần này, rõ ràng nàng đã tương kế tựu kế, để Taeyeon đi viếng Umma với hai cô. Bất cứ lúc nào cũng có thể giúp nàng trốn thoát, sau đó sẽ để lộ vụ này ra ngoài.

Tiffany cười lạnh.

Lần trước, Hwang Eun Ji ép nàng ra khỏi nhà, lần này, nàng phải để cô ta nếm thử mùi vị có nhà nhưng không thể về được.

"Nhưng..." Jessica nhíu mày, "Dù Hwang Eun Ji không thể về được, Han Ji Huyn cũng sẽ tìm cách để cô ta và appa cậu gặp nhau. Tớ nói này Fany, thật ra hình phạt này cũng không nặng quá".

Tiffany trừng mắt nhìn cô, "Sao có thể dễ dàng vậy chứ?".

"Chẳng lẽ cậu quên tớ đã giao cái gì cho cảnh sát rồi à?".

Jessica dừng một chút, rồi cười ha hả, "Đúng ha, tớ quên mất, Hwang Eun Ji từng phạm tội!".

Jessica khua tay múa chân với Tiffany, "Cao nhân, xin nhận tiểu nhân một lạy!".

Tiffany thản nhiên hưởng thụ.

Hai người xôn xao bàn luận nửa ngày, tiếng cười ồn ào truyền đi khắp nơi.

Vì Hwang Eun Ji không có nơi ấm áp để sống qua ngày, nên đành để cho cô ta sống kiếp tù lao thôi.

****

"Cô là Hwang Eun Ji?" Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm thẻ chứng nhận cảnh sát, vừa đưa tay ra hiệu với đồng nghiệp bao vây Hwang Eun Ji.

"Tôi..." Hwang Eun Ji không hiểu gì nhìn ông.

"Có người nói, cô có liên quan tới một vụ bắt cóc, mời cô theo chúng tôi về đồn làm việc, hy vọng cô phối hợp điều tra".

Còng tay lạnh như băng khiến cô ta ngẩn người, Hwang Eun Ji cười khổ một tiếng - Thì ra cô ta còn có thể ác hơn vậy nữa.

Lúc Hwang Eun Ji bị cảnh sát dẫn về đồn, một tay phóng viên nằm vùng tại đó, đã chụp được rất nhiều tấm ảnh sắc nét.

***

"Tên đầy đủ là gì?".

"Hwang Eun Ji".

"Địa chỉ".

"Kangnam, Seoul".

"Tình hình gia đình".

"Appa umma và... unnie".

"Xin hỏi, Tiffany Hwang Miyoung là gì của cô?" Cảnh sát viết lên một quyển sổ.

"Là chị gái cùng cha khác mẹ".

Vẻ mặt Hwang Eun Ji không thay đổi trả lời.

"Về vụ bắt cóc lần này, có người nói cô chính là chủ mưu, cô có gì muốn nói không?".

Cuối cùng Hwang Eun Ji cũng cử động, cô ta nhìn thẳng vào mắt cảnh sát, "Tôi muốn biết ai là người đã nói đó là tôi".

Đồng chí cảnh sát lắc đầu, "Chúng tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì, có liên quan tới nhân chứng".

Hwamg Eun Ji giống như không nghe thấy, ánh mắt hơi điên cuồng, "Là Tiffany Hwang đúng không! Là cô ta đúng không?"

Hwang Eun Ji đứng vụt dậy, "Tôi chỉ có một câu hỏi".

"Rốt cuộc, có phải là cô ta đã nói đó là tôi không hả?".

"Tôi không thể..."

Hwang Eun Ji cầm lấy quyển sổ trong tay cảnh sát, rồi điên cuồng xé nát nó.

"Dừng tay!" Cảnh sát lên tiếng ngăn lại: "Mau giữ chặt cô ta!".

Người cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt Hwang Eun Ji lại, đợi tới khi Hwang Eun Ji tỉnh táo lại, mới ép cô ta ngồi xuống vụ trí cũ.

"Còn muốn nói gì nữa không? Nếu cô không nói, cuộc thẩm vấn của chúng ta kết thúc tại đây" Cảnh sát sửa lại quyển sổ đã bị xé, nghiêm túc nói với Hwang Eun Ji.

Hwang Eun Ji lạnh lùng không nói gì.

"Vậy dẫn cô ta tới trạm tạm giam đi".

...

Lúc nhận được tin, Han Ji Huyn lập tức tới trạm tạm giam.

Hwang Eun Ji mặc một chiếc áo màu trắng và áo khoác màu vàng, trên tay còn đeo thêm một cái còng.

Vẻ mặt cô ta không thay đổi nhìn Han Ji Huyn bên ngoài song sắt.

Răng Han Ji Huyn sắp bị cắn nát tới nơi, "Sao con lại bị khai ra vậy?".

Lúc nhìn thấy tờ báo Hwang Min Ki đã sai người đè nén tin tức xuống, sau mới biết được, đây chỉ là số ít, hai người cũng đã tìm những người khác để đè tin tức xuống mức thấp nhất có thể.

"Con không biết" Ánh mắt Hwang Eun Ji hơi mờ mịt,"Con không biết...".

Han Ji Huyn tức giận, "Nhất định là con tiện nhân Tiffany Hwang kia!".

Hwang Eun Ji vừa nghe thấy tên Tiffany cả người run rẫy không thôi, đôi mắt ngập nước, "Umma, là cô ta làm sao? Cô ta làm sao? Cô ta muốn con ngồi tù, cô ta nghĩ rằng như vậy là có thể thoát khỏi con ư?".

Nói xong, sắc mặt Hwang Eun Ji đã hoàn toàn u ám.

"Umma, umma phải giúp con!" Trong mắt Hwang Eun Ji tràn đầy ý hận, "Con không thể ở đây được con muốn ra ngoài".

"Umma không giúp con được!" Mặt Han Ji Huyn u ám, "Đây cũng do con gieo gió gặt bão thôi".

Hwang Eun Ji điên cuồng, "Con muốn ra ngoài!".

Han Ji Huyn Bị cô ta dọa sợ, giọng nói dịu dàng hơn một chút, "Con muốn ra ngoài thì có lợi gì? Chuyện này ai cũng biết hết rồi. Bên ngoài đã có người đưa tin con bị cảnh sát bắt đi".

"Eun Ji, con đã bị phá hủy...".

Hwang Eun Ji vẫn nở nụ cười, "Con không cần biết, con không để ý tới cái gì cả".

"Con chỉ muốn tìm Tiffany Hwang" Hwang Eun Ji cong môi, u ám nói: "Con chỉ muốn tìm cô ta...".

Han Ji Huyn thở dài, "Umma con chỉ muốn tìm cô ta...".

Han Ji Huyn thở dài, "Umma đành cố hết sức vậy".

Hwang Eun Ji biết ơn cười với Han Ji Huyn, "Umma, con chờ tin của Umma".

"Hết giờ rồi" Người cảnh sát bên cạnh kéo Hwang Eun Ji đứng lên.

Hwang Eun Ji vẫn luôn quay đầu nhìn bà ta.

Han Ji Huyn hết cách, đành phải gật đầu một cái, coi như là hứa hẹn.

...

End chap.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro