Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Ji Huyn không giấu chuyện mình đi trạm tạm giam với Hwang Min Ki.

Nên lúc bà vừa về tới nhà, Hwang Min Ki liền hỏi.

"Con bé thế nào rồi?".

Han Ji Huyn lau nước mắt, "Ở cái nơi như vậy, con bé có thể sống tốt được sao?".

Hwang Min Ki thở dài, "Cái con bé Fany này, anh phải biết nó không thể dễ dàng bỏ qua như vậy sớm hơn".

"Min Ki..." Han Ji Huyn khóc nức nở, "Eun Ji không thể ngồi tù được".

"Fany đúng là muốn hủy hoại con bé...".

"Anh biết" Hwang Min Ki phiền muộn lấy một điếu thuốc ra đưa vào miệng, nhíu mày nói: "Nhưng chuyện này không dễ dàng xử lí được".

Bên ngoài không chỉ hình Hwang Eun Ji bị cảnh sát dẫn đi, mà cả những tấm hình Hwang Eun Ji và bọn cướp đang trao đổi được ông cho người đè xuống cũng bị tung ra.

Không dễ dàng xử lí được.

Han Ji Huyn ngừng khóc, bà nhỏ giọng thương lượng với Hwang Min Ki: "Hay là chúng ta dùng tiền chuộc Eun Ji ra đi".

Hwang Min Ki nhíu chặt mày, chuyện chuộc người này, không phải cứ có tiền là được, còn phải có quen biết.

Lúc này, Hwang Eun Ji đang ở đầu ngọn gió, sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ.

Đương nhiên Han Ji Huyn hiểu rõ đạo lý này, vì vậy bà ta đành yên lặng nuốt cơn giận xuống.

***

Bên này, Tiffany tổ chức ăn mừng Hwang Eun Ji bị tạm giam, nàng cố ý "mời" Jessica, Kwon Yuri và Taeyeon tới chung vui.

Dọc đường Jessica không ngừng nói, giọng nói đặc biệt lớn, hận không thể để cho toàn thế giới biết, bây giờ cô ấy đang rất vui.

Yuri nhịn cười hỏi cô, "Sao vui vậy?".

Jessica ngẩng cao đầu, "Dĩ nhiên rồi, cậu không biết đâu, cái con nhỏ Hwang Eun Ji đó đáng ghét lắm!".

Yuri im lặng mỉm cười không nói gì.

Tiffany nở nụ cười, "Vậy... Sica chắc cậu không biết đâu, Hwang Eun Ji và Kwon Yuri từng có một đoạn chuyện xưa đấy nhé".

Sắc mặt Yuri lập tức thay đổi, thấy vẻ mặt Jessica u ám cậu cười khổ, "Làm gì có chuyện xưa nào, cô ta là ai tôi còn không biết nữa là".

Jessica hừ hừ, cố ý bình tĩnh nói: "Tội khi quân, mang đi xử trảm!".

Yuri ra dáng vợ nhỏ, "Hoàng thượng, nô tì vô tội!".

Jessica bật cười, cô vỗ đầu Yuri, "Vô tội cái gì?.

Tiffany và Taeyeon đứng xem hai người đùa giỡn.

Lúc nào ở cùng nhau, Jessica và Yuri cũng vui vẻ như vậy.

Tiffany nghĩ - Chỉ sợ ngay cả Jessica cũng không phát hiện ra chuyện này.

Thời tiết buổi tối gió to, Taeyeon ôm Tiffqny vào lòng, lấy tay sưởi ấm mặt nàng.

"Hơi lạnh" Tiffany cười hắc hắc với Taeyeon.

Taeyeon búng trán nàng một cái, "Lần trước Tae đã nói rồi, buổi tối ra ngoài nhớ mặc nhiều  một chút".

"Có phải là... Em không mặc đồ ra ngoài đâu".

Nàng đã tìm được nhà rồi, nàng sẽ thừa dịp này mà dọn ra ngoài. E rằng Hwang Min Ki cũng không biết gì, chắc ông chỉ nghĩ Tiffany đang ra ngoài chơi thôi.

Tiffany dùng sức đưa đôi tay lạnh cóng của mình vào hông Taeyeon, miệng lẩm bẩm, "Cho em mượn sưởi ấm tí".

Taeyeon ôm nàng không động đậy, đôi tau lạnh lẽo của Tiffany bên hông cậu rất có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt cậu tối sầm, lần thứ ba.

Tiffany hăng say sưởi ấm, đột nhiên cảm thấy hơi thở bên cổ mình nóng bừng, giọng nói của Taeyeon cũng khàn theo.

"Em có biết, thắt lưng là vùng nhạy cảm của Tae...".

Tiffany choáng váng, nàng nàng nàng, nàng không biết.

Không phải cậu đang lừa nàng đó chứ, Tiffany nửq tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn, phát hoeejn trên mặt Taeyeon ửng hồng lạ thường.

Nàng lập tức bỏ tay ra, chỉ vào cậu, "Kim Taeyeon! Tae là đồ lưu manh".

Taeyeon dỗ nàng, "Fany, Tae đang xấu hổ mà".

Tiffany chạy ra xa, "Tae lừa ai vậy hả, Kim Taeyeon em không tin Tae đâu".

Tên này bề ngoài trong sáng vậy thôi, chứ thật ra bên trong là một con sói già - Nàng nghĩ.

***

Tòa tuyên án.

Hwang Eun Ji là chủ mưu của vụ bắt cóc, vốn phải xử 10 năm tù. Nhưng xét thấy cô ta chỉ mời người diễn trò, không biết đùa sẽ thành thật như vậy, vả lại còn có thái độ nhận tội, nên chỉ xử cô ta ba năm tù.

Nếu sau này chịu cải tạo tốt, có thể sẽ xem xét giảm nhẹ hình phạt cho cô ta.

"Umma không có cách..." Han Ji Huyn thản nhiên nhìn Hwang Eun Ji.

Vài ngày không gặp, gò má của Hwang Eun Ji bóp lại, đầu tóc cũng lọa xì ngầu. Cuộc sống của trại tạm giam làm cô ta có vẻ mệt mỏi không phấn chấn được.

Hwang Eun Ji bị hai cảnh sát giải đi, cơ thể không thể cử động được, cô ta quơ quơ đôi tay bị còng.

"Ba năm..." Hwang Eun Ji nhẹ nhàng nói, "Đây là đáp án umma cho con ư?".

Han Ji Huyn lạnh mặt, "Con đừng có không biết tốt xấu như vậy, làm ra chuyện như vậy, mà chỉ bị bq năm tù là vị tha cho con lắm rồi".

Hwang Eun Ji cười chế nhạo, rồi há miệng nói thầm hai chữ.

Vẽ mặt Han Ji Huyn trắng bệch, bà ta hoảng sợ nhìn Hwang Eun Ji, đột nhiên cả người lạnh run.

Hôm nay Tiffany cũng đến tham gia, nàng nghe Hwang Eun Ji bị kết án ba năm tù. Ba năm  không ngắn cũng không dài nhưng cugx đủ để Hwang Eun Ji mất đi nhiều thứ.

Nàng đi đến trước mặt Hwang Eun Ji, lạnh lùng noid: "Hwang Eun Ji, cô mà cũng có ngày hôm nay".

Hwang Eun Ji thấy nàng tới, áng mắt hơi chấn động, "Unnie, không phải unnie nên hài lòng rồi sao?".

Tiffany thản nhiên cười, "Cô nói cái gì vậy chứ?".

"Cô còn sống vui vẻ trên cái cõi đời này, thì làm sao tôi có thee vừa lòng được?".

Hwang Eun Ji run lên một cái, nhẹ nhàng nói, "Unnie hận e tới như vậy à?".

"Hận cô?" Tiffany đi tới trước mặt cô ta, "Cô nghĩ cô là ai? Cô đâng giá để tôi hận sao?".

Hwang Eun Ji dịu dàng nhìn nàng, "Unnie, chị cứ khẩu thị tâm phi".

Tiffany bị cô ta nhìn sợ hãi, lui về sau một bước, khẽ hừ, "Cô hiểu rõ tôi sao? Đúng, cô nói không sai, tôi hận cô, hận không thể cho cô mau mau biến mất khỏi thế giới này, hận cô không chết sớm một chút, đừng làm chướng mắt tôi nữa".

Trong lòng Hwang Eun Ji tê rần, cười nói với Tiffany: "Trên thế giới này vẫn còn chị, sao em có thee cam lòng mà chết được?".

Tiffany nhíu mày, "Hwang Eun Ji, tới bây giờ mà cô còn muốn đấu với tôi nữa sao? Muốn tôi chết cùng à? Nằm mơ đi".

"Ha" Hwang Eun Ji bật cười, "Unnie, sao chị lại đáng yêu vậy?"

Tiffany nhíu mày - Hwang Eun Ji điên rồi à?.

Nàng lùi về sau, nói với Hwang Eun Ji: "Cô cứ tạm thời giả ngây giả dại trpng đấy, Hwang Eun Ji, tôi cho cô biết, chiêu này chả có tác dụng gì đâu!".

Nói xong, nàng kiêu ngạo hất cằm, hừ một tiếng với Hwang Eun Ji rồi xoay người đi.

Hwang Eun Ji nhìn bóng lưng thẳng tấp của nàng cười lắc đầu, sau đó liền bị hai người cảnh sát bên cạnh giải vào tù giam.

Lúc đi ngang qua Han Ji Huyn, cô ra nói với người mẹ còn đang ngây ngốc của mình, "Umma, bảo trọng nhé...".

Han Ji Huyn làm như không nghe thấy.

"Sao thế?" Hwang Min Ki đi tới.

Han Ji Huyn theo bản năng tránh né, "Không có gì".

"Eun Ji bị kết án ba năm, nếu chúng ta tìm được người, thì khoảng một hai năm là con bé có thể được ra". Đây là ý nghĩ của Hwang Min Ki, trước hết cứ để Hwang Eun Ji đi vào, chờ tin tưdc lắng xuống, sẽ tìm cơ hội cho cô ta ra ngoài.

Han Ji Huyn vội khoát tay, "Ba năm cũng không quá lâu, cứ coi như là một bài học cho Eun Ji. Nếu để Fany biết được anh muốn bsro lãnh Eun Ji về, con bé có thể không cự cãi với anh ư,".

Hwang Min Ki than thở,Han Ji Huyn nói đúng, Tiffany không phải người bao dung, nếu nàng biết được, vậy có để yên cho ông không?.

"Được rồi, ba năm thì ba năm". Hwang Min Ki xó mày, "Hy vọng con bé có thể tự suy nghĩ lại, sau khi ra khỏi nơi tù túng, thì đừng làm chuyện gì điên rồ nữa".

Han Ji Huyn đỡ ông, "Sao lại như vậy được? Eun Ji chỉ hồ đồ một lần này thôi. Con bé lúc nào cũng hối hận".

"Hối hận?" Hwang Min Ki giễu cợt nói: "Hối hận cũng vô dụng..."

"Trên đời làm gì có nhiều chuyện có thể hối hận như vậy?". Hwang Min Ki đẩy Han Ji Huyn r, "Mấy ngày nay anh sẽ đi công tác một chuyến, nhưng việc ở công ty em giúp anh xử lý một chút".

Han Ji Huyn gật đầu, "Em biết rồi, anh nhớ mang theo thuóc uống, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi đâu".

Hwang Min Ki không quan tâm, chỉ nói: "Đến lúc đó em bỏ vào giúp an là được".

"Vậy được rồi..." Han Ji Huyn cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

***

Hwang Min Ki không nói cho Han Ji Huyn biết nơi ông tới chính là thành phố JeJu.

Đi công tác là giả, đến thành phố Jeju là thật.

Ông tự mình lái xe lên núi mộ.

Mộ của Lee Boyoung không khó tìm, năm đó lúc an táng bà ở đây, dù có nhắm mắt ông cũng có thể tìm được.

Mà thực ra năm nào ông cũng đến thăm bà.

Chẳng qua chỉ là vào một ngày có vẻ bình thường, ví dụ như: kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.

Hôm nay chính là ngày kỷ niệm ông và Lee Boyoung kết hôn.

Hai người đã ở chung 20 năm, hình như không có gì lãng mạn, tới lúc người mất rồi, lãng mạn nhưng người không biết.

Ông khoang chân ngồi trước mộ Lee Boyoung, cười cười với phần mộ bia.

"Anh lại tới nữa đây".

"Nhất địn ở dưới đó em đang thầm mắng anh" Không biết đang nghĩ tới chuyện gì, Hwang Min Ki cong miệng cười, "Không phải là em không cho phép anh tới thăm em sao? Anh tới rồi, em tức giận lắm đúng không?".

Lúc tức giận Lee Boyoung rất thích nhếch miệng lên, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, cái mũi cũng nhăn lại, như một đứa trẻ tức giận khi bị giành kẹo.

Hwang Min Ki rất thích dâng vẻ này của bà.

Nhưng sau đó, Lee Boyoung càng lúc càng trơe nên lạnh nhạt, mặc kệ Hwang Min Ki có làm gì đi chằn nữa, bà vẫn như cũ, làm người khác dễ dàng nổi giận.

"Em biết Hwang Eun Ji đúng không, chính là cô bé lần trước đi theo Tiffany tới đây. Con bé bị ở tù rồi" Hwang Min Ki rót cho mình ly rượu, "À đúng rồi, chắc em không biết đâu, nó cũng là con gái của anh".

"Nhưng không phải sinh với em" Hwang Min Ki tiếc nuối nói.

Một cơn gió thổi qua, phần cir dại trên mộ phần lay động như đàn đâp lại ông.

"Sao em không tức giận được cơ chứ?".

Hwang Min Ki thì thào nói: "Em mắng anh đi, đánh anh cũng được...".

"Anh rất nhớ em, Young-nie".

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một âm thanh thở dài xa xăm trong rừng trúc".

...

End chap.

Chap này hơi ngắn, rds thông cảm...

Các bạn đọc chap vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro