Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi muốn biết mối quan hệ của ông ta và Han Ji Huyn" Tiffany nhìn bà ta.

"Han Ji Huyn?" Choi Sinyeon nghĩ một lát, "Là phu nhân Hwang gia đúng không?".

Tiffany phì cười, "Bà ta không phải là phu nhân của Hwang gia, bà ta chỉ là một người phụ nữ mặt dày đạo đức giả mà thôi".

"Đạo đức giả... ý cô là Han Ji Huyn?" Choi Sinyeon hỏi nhỏ.

Tiffany không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nhìn bà ta, "Dì biết không? Mối quan hệ của Han Ji Huyn và Park Chan Seung?".

"Tôi không hiểu rõ lắm..." Choi Sinyeon hơi do dự nói: "Park Chan Seung chưa bao giờ nói chuyện công việc của ông ta cho tôi biết".

"Công việc? Ý dì là Han Ji Huyn là khách hàng của ông ta sao?" Tiffany hỏi tiếp, "Là bệnh nhân hay là cái gì khác?".

"Tôi không biết" Choi Sinyeon nhìn đi chỗ khác, "Tôi chỉ thấy bọn họ thường xuyên nói chuyện với nhau, còn nói cái gì thì tôi không rõ".

Tiffany không tin, nàng cười với Choi Sinyeon: "Dì, dì không tin tôi à?".

Vẻ mặt Choi Sinyeon bớt căng thẳng đi một chút, "Không có, tôi thực sự không biết".

Tiffany thở dài, "Chẳng lẽ dì không muốn thoát khỏi Park Chan Seung sao?".

Vẻ mặt Choi Sinyeon cứng đờ, tay nâng chặt tách trà.

Sao không muốn chứ?.

Nếu dễ dàng bỏ được bà ta đã không như bây giờ rồi.

Bà ta đã sớm nhận mệnh.

Nên bà đành lắc đầu với Tiffany, "Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho cô cả"

Tiffany thất vọng nhìn bà ta, "Dì, tôi không biết trong lòng dì nghĩ thế nào, nhưng dì hy vọng mình bị Park Chan Seung nhốt cả đời như vậy sao?".

Choi Sinyeon cười tự giễu, "Còn có thể làm gì được nữa?".

Lúc nào bà ta cũng tự an ủi mình, ngoại trừ nghe lời Park Chan Seung..., bà ta còn làm được gì nữa đây? Giữa thành phố xa hoa này, không có ai mang lại cho bà một cảm giác an toàn.

"Tôi thật sự không giúp được cô đâu, thật ngại quá" Nói xong, Choi Sinyeon vội vã rời đi.

Tiffany nhíu mày, theo lý thuyết kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình, nhưng thái độ của Choi Sinyeon đã nói cho nàng biết, bà ta không muốn tham gia vào chuyện của Tiffany và Park Chan Seung.

Chắc chắn Choi Sinyeon biết chút chuyện gì đó, nhưng bà ta không chịu nói với mình.

Tiffany cảm thấy chuyện này hơi khó khăn.

Nàng vốn muốn biết được mối quan hệ của Park Chan Seung và Han Ji Huyn từ miệng Choi Sinyeon.

Nàng đã phát hiện Choi Sinyeon đem tiền cho Park Chan Seung từ lâu. Nhưng lần này, Choi Sinyeon không hề đòi tiền từ Kwon YunSook.

Tiffany lập tức cho người điều tra, phát hiện Choi Sinyeon vay lãi cao.

Đã đến nước này rồi, mà bà ta vẫn không muốn thoát khỏi Park Chan Seung sao?.

Tiffany lắc đầu, nàng không hiểu. Rốt cuộc, Choi Sinyeon sợ cái gì mà không dám rời khỏi Park Chan Seung.

Nhưng xem ra con đường của Choi Sinyeon tạm thời không thể đi được rồi, Tiffany quyết định đi tìm Kang So Jung.

***

Kang So Jung đang dạy Kang InSeuk làm bài tập.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta vội chạy ra mở, phát hiện Tiffany tới đây.

Cô ta vui mừng nói, "Sao cô lại tới đây?".

Tiffany bỏ gói đồ ăn vặt lên bàn, "Tôi tới thăm hai người".

Nàng đi qua sờ tóc Kang InSeuk , "Unnie mua đồ ăn ngon cho em đây, em còn nhớ unnie không?".

Kang InSeuk mở to mắt nhìn nàng, giọng nói giòn giã, "Nhớ ạ".

Tiffany cười nói, "Unnie cũng nhớ em".

Nàng nhìn khuôn mặt hồng hào của Kang InSeuk, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Kang So Jung để Kang InSeuk tự làm bài tập, còn cô ta tự mình dẫn Tiffany đi tham quan xóm nhỏ.

Tiffany đá cục đá trên đường, làm bọt nước còn đọng lại sau cơn mưa đêm qua văng tung tóe.

"Chuyện đó..." Kang So Jung do dự nhìn nàng, "Tôi nhớ cô từng nói muốn tìm Park Chan Seug, vậy cô đã tìm được chưa?".

"À, chuyện đó à?" Tiffany cười, "Tôi biết ông ta ở đâu rồi, nhưng tôi không đi tìm ông ta nữa".

"Vì sao?" Kang So Jung khó hiểu nhìn nàng, "Chẳng phải cô nói muốn tìm ông ta có chuyện quan trọng gì sao?".

"Đúng vậy" Tiffany nói như không có chuyện gì xảy ra: "Nhưng tôi sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với ông ta".

Một lúc sau, Kang So Jung hỏi nhỏ, "Cô tìm ông ta có chuyện quan trọng gì vậy?".

Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng đâu" Tiffany quơ chân, "Chỉ muốn biết một chuyện thôi".

Kang So Jung dường như vô cùng kinh ngạc, "Cô muốn biết cái gì?".

Tiffany quay đầu nhìn cô ta.

Kang So Jung sững người, cúi đầu nói, "Tôi... tôi chỉ tò mò thôi, xin lỗi...".

Tiffany vỗ nhẹ vai cô ta, "Tôi không trách cô đâu".

"Thực ra cũng không có gì ghê gớm" Tiffany nói thêm: "Lúc trước, Park Chan Seung là bác sĩ của gia đình tôi, nhưng hai năm gần đây, ông ta không tới nhà tôi nữa".

"Bác sĩ à?" Kang So Jung nỉ non một tiếng.

"Đúng vậy" Tiffany thản nhiên cười, "Cô cảm thấy nghề này thế nào?".

"Rất tốt" Kang So Jung ngại ngùng cười, "Nhất định ông ta là một vị bác sĩ tốt".

Tiffant lắc đầu, "Đáng tiếc, ông ta không phải là bác sĩ tốt".

"Vì sao?" Kang So Jung nghi ngờ.

"Bởi vì đạo đức của ông ta không tốt" Tiffany đá chân, "Thật ra ông ta là một tên biến thái".

Kang So Jung liếc một cái, rồi cười khan nói, "Vậy, vậy à?".

Tiffany không phát hiện thấy sắc mặt khó coi của cô ta, nàng tự nhiên đi trước, "Đúng vậy, nếu cô đụng phải ông ta, nhớ là phải trốn thật xa đó".

Kang So Jung thì thào nói: "Tại sao phải trốn?".

Hình như Tiffany đã nghe thấy những lời này, nàng quay đầu nhìn cô ta: "Cái tên này có sở thích rất ghê tởm, dù sao nếu cô có gặp ông ta, thì tốt nhất đừng có nói chuyện với ông ta làm gì".

"Tôi biết rồi" Kang So Jung miễn cưỡng cười với Tiffany, "Tôi không biết ông ta, thì làm sao có thể nói chuyện với ông ta chứ".

Tiffany híp mắt, không nói gì cười cười.

Xem ra, Kang So Jung cũng không chịu để lộ bất cứ tin tức gì của Park Chan Seung.

Choi Sinyeon không muốn nói, thì xem như là nhẫn nhục chịu đựng, vì bí mật của Kwon Jin. Nhưng Kang So Jung không muốn nó, là vì sợ người ta chỉ trích? Hay là nguyên nhân khác?.

Tiffany nhớ lại vẻ mặt của Kang So Jung khi nàng nhắc tới Park Chan Seung, Tiffany cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu chứ...

***

Tiffany không thể lấy được thông tin gì hữu dụng từ Choi Sinyeon và Kang So Jung, mà gần đây nàng cũng phát hiện Han Ji Huyn không có hành động gì cả.

Từ khi Hwang Eun Ji vào tù, Han Ji Huyn dường như chỉ đi lại giữa nhà và công ty.

Tiffany cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Han Ji Huyn không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy được, theo lý mà nói, bà ta sẽ chạy ngược chạy xuôi vì Hwang Eun Ji.

Nhưng mặc kệ nàng có làm gì đi nữa, cũng không có phát hiện mới. Tiffany nhìn ảnh chụp trong tay, là hình ảnh Han Ji Huyn tới công ty.

Tài xế đưa bà ta và Hwang Min Ki đi làm, đến công ty là lập tức đến văn phòng xem tài liệu, hết giờ thì đi thẳng về nhà.

Hả? Đợi đã, tấm hình này...

Tiffany giơ tấm hình lên.

Han Ji Huyn bắt xe về nhà.

Tiffany nhíu mày, người tài xế trong xe taxi không thể thấy rõ mặt được, chỉ nhìn được mỗi cái cằm.

Nhưng có điều Tiffany thấy hơi quen quen.

Nàng chạy đi gọi điện thoại cho Taeyeon.

"Fany" Giọng nói của Taeyeon mang theo ý cười, "Hôm nay em muốn tới đây sao?".

"..." Tiffany dừng một chút, "Không có đâu, em định nhờ Tae giúp em một chuyện".

"Chuyện gì?" Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Tiffany, Taeyeon cũng nghiêm túc theo.

"Tra giúp em một bảng số xe" Tiffany nhìn tấm ảnh, đọc biển số cho Taeyen.

Taeyeon ghi nhớ dãy số, hỏi Tiffany: "Còn muốn tra gì nữa không?".

"Tạm thời thì không" Tiffany hơi do dự, xấu hổ nói: "Em thấy mình cứ làm phiền Tae...".

Taeyeon khẽ cười ngắt lời Tiffany..., "Dù em không muốn làm phiền Tae... Tae cũng sẽ tự giúp em thôi. Fany, Tae cảm thấy mình rất may mắn khi được giúp em".

Tiffany đỏ mặt, cảm thấy những lời như thế làm nàng hơi già mồm cãi láo.

"Được rồi được rồi. Tae giúp em tra đi, em cảm thấy đây là manh mối quan trọng đó".

Cúp điện thoại xong, Tiffany nhìn lại tấm ảnh trong tay.

Trong ảnh, Han Ji Huyn cúi đầu xuống, nhưng bởi vì là hình chụp lén, nên không sắc nét lắm, Tiffany không thể thấy rõ vẻ mặt của Han Ji Huyn.

Nhưng miệng Han Ji Huyn hơi mở ra, Tiffany đưa tới gần xem, phát hiện không khép hoàn toàn.

Nàng tìm mấy tấm Han Ji Huyn ngồi trên taxi, cẩn thận xem đi xem lại vài lần, Tiffany mới xác định.

Han Ji Huyn và cái tên tài xế kia, có mối quan hệ không muốn cho ai biết.

Bởi vì tấm hình có thể thấy, Han Ji Huyn đang trò chuyện với người tài xế. Nhưng lúc nào bà ta cũng cúi đầu, hơn nữa vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì.

Nếu không phải Tiffany phát hiện miệng Han Ji Huyn hơi mở, nàng cũng không dám chắc Han Ji Huyn đang nói chuyện.

Han Ji Huyn nhất định đã biết có người theo dõi mình.

Chả trách gần đây bà ta lại "ngoan ngoãn" như vậy.

Tiffany nhíu mày, Han Ji Huyn thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là đang làm gì? Còn tên tài xế kia là ai?.

Một lúc sau, Taeyeon gọi tới, nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra.

"Alo?" Tiffany nói: "Tae có tra được cái gì không?".

Taeyeon biết Tiffany đang rất gấp, nên cũng không vòng vo, lập tức nói tên người tài xế kia.

"Ông ta là Han JeunMin ".

Han JeunMin. Tiffany thầm lập lại cái tên này, sau đó trong đầu bỗng hiểu ra, "Ông ta và Han Ji Huyn là chị em hay anh em gì à?".

Taeyeon ừ một tiếng, "Han JeunMin là em trai Han Ji Huyn. Lúc trước ông ta sống ở JeonJu, nhưng gần đây đã chuyển tới thành phố biển Busan. Mà hình như ông ta và Han Ji Huyn không liên lạc với nhau".

"Vậy à..." Tiffany trầm tư.

"Mà này, Fany!" Taeyeon nhẹ nhàng nói, "Hình như năm đó, chính Han JeunMin là người bắt cóc em".

Tiffany đờ người.

"Tae vừa nói cái gì?".

Taeyeon nhíu mày, "Năm đó, Tae bị ông ta đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại thì appa Tae nói không bắt được ông ta. Lúc bọn họ tới đó thì chỉ nhìn thấy Tae và em, tiếp đó thì appa và umma e cũng đến, nhưng vì em bị mất trí nhớ, không có nhiều manh mối, nên vẫn chưa bắt được ông ta".

"Lúc em nhờ Tae tra biển số xe, chủ xe tên là Han JeunMin, cái tên giống với tên người đã từng bắt cóc em, hơn nữa, cả bộ dáng cũng y hệt".

Tiffany xem tấm hình mà Taeyeon gửi tới, cả người run lên. Trong đầu nàng chỉ có mỗi hình dáng của người đàn ông kia, cuối cùng nàng cũng được thấy toàn diện.

Han JeunMin và Han Ji Huyn hơi giống nhau, nhưng càng nhìn càng thấy u ám.

Mái tóc dài sắp che khuất cả mắt, nhưng lúc vừa nhìn thấy tấm ảnh, Tiffany chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra ông ta.

Bởi vì, ánh mắt của ông ta, thật sự khó mà khiến Tiffany quên được.

Năm đó, Han JeunMin là kẻ điên.

Tính tình của ông ta luôn thay đổi thất thường. Mới một giây trước ông ta vừa ôm ấp nàng vừa nói appa rất yêu con. Thế mà một giây sau, ông ta lại lấy cây đánh nàng vết thương đầy mình.

Nhớ lại những ngày đen tối đó, Tiffany không nhịn được run lên.

Han JeunMin và Han Ji Huyn là chị em, Vậy... Năm đó, Han Ji Huyn cũng tham gia vào Han JeunMin bắt cóc nàng à?.

Tiffany cười ra tiếng, Han Ji Huyn và Hwang Eun Ji đúng là mẹ con, cách hại người chả khác gì nhau.

Còn bây giờ thì sao?.

Hwang Eun Ji ngồi tù, Han Ji Huyn gọi Han JeunMin về giúp đỡ mình sao?.

Tiffany nói suy nghĩ của mình cho Taeyeon nghe.

Nhưng lại bị Taeyeon bác bỏ.

"Vì sao?" Tiffany nhíu mày, "Chẳng lẽ Han JeunMin không ra tay giúp Han Ji Huyn sao?".

Taeyeon thản nhiên nói, "Hình như Han JeunMin và Han Ji Huyn đã từ mặt nhau lâu rồi, nguyên nhân thì Tae tạm thời không biết. Nhưng Tae tra được chuyện Han JeunMin tới Seoul, hình như có liên quan tới Hwang Eun Ji thì phải".

Hwang Eun Ji?.

Tiffany sững sờ, sao lại có liên quan tới cô ta chứ, cái cô gái này đã vào tù rồi mà cũng không chịu yên thân.

"Chẳng lẽ Hwang Eun Ji và Han Ji Huyn không cùng phe sao?" Tiffany khó khăn nói: "Sao quan hệ nhà bọn họ phức tạp quá vậy?".

Taeyeon hình như đang cười, "Nhưng mà đối với chúng ta, thì đây đúng là chuyện tốt rồi. Bên cạnh Han Ji Huyn chắc chỉ có người đã nhận tiền từ bà ta - Park Chan Seung, và người có thể quay lại cắn bà ta bất cứ lúc nào - Han JeunMin".

Tiffany cũng cười, "Đúng là chuyện tốt, nếu Han Ji Huyn và Hwang Eun Ji không cùng phe. Vậy thì em có thể tới nói chuyện với Hwang Eun Ji một chút rồi".

"Em muốn đi gặp Hwang Eun Ji à?" Taeyeon hỏi. "Nếu em muốn, ngày mai Tae sẽ dẫn em đi".

Tiffany hơi chần chừ, nàng muốn gặp Hwang Eun Ji, bởi vì hôm kết thúc vụ án. Tiffany cảm thấy ánh mắt Hwang Eun Ji hơi kỳ lạ, khiến cả da đầu nàng đều tê dại.

Đương nhiên, nàng không sợ gì Hwang Eun Ji cả.

Dù sao cũng vào tù rồi, nên cô ta có làm gì đi nữa, Tiffany cũng không bể bụng.

Nhưng hôm đó, Tiffany phát hiện, hình như ánh mắt Hwang Eun Ji nhìn nàng có vẻ hơi cưng chiều.

Nàng tình nguyện cho rằng mình đã nhìn lầm, nhưng sự thật phũ phàng.

Taeyeon cứ nghĩ là nàng không muốn đi, nên nói tiếp, "Nếu em không muốn đi, thì Tae nhờ người đi cũng được".

"Không" Tiffany từ chối, "Cứ để em đi".

Nàng muốn tự mình hỏi Hwang Eun Ji, rốt cuộc cô ta và Han JeunMin có tính toán gì không?...

...

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro