Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vậy, ngày hôm sau, Taeyeon dẫn Tiffany tới trại giam gặp Hwang Eun Ji.

Do nàng đột nhiên tới, nên lúc nhìn thấy Tiffany, Hwang Eun Ji vô cùng ngạc nhiên.

"Unnie... sao unnie lại tới đây?" Hwang Eun Ji mỉm cười nhìn Tiffany bên ngoài, cách cô ta một lớp kính.

Tiffany nắm chặt điện thoại, hơi cứng rắn nói: "Tôi tới tìm cô muốn hỏi chút chuyện, cô hãy thành thật trả lời cho tôi".

Khuôn mặt của Hwang Eun Ji đã gầy gò và vàng như nến, cô ta cười tủm tỉm nhìn Tiffany, "Unnie muốn hỏ cái gì?".

"Han JeunMin, có phải cô đã gọi ông ta tới đây không?" Tiffany nhìn chằm chằm cô ta.

Vẻ mặt Hwang Eun Ji không có gì thay đổi, "Đó chẳng phải là cậu út của em sao? Unnie tìm ông ấy có chuyện gì?".

"Hwang Eun Ji!" Tiffany thấy cô ta như vậy liền nổi giận, "Cô đừng giả ngu với tôi! Tôi biết cô đã gọi Han JeunMin tới đây, mà tôi cũng nhớ ra rồi, năm đó, chính ông ta là người đã bắt cóc tôi.

Hwang Eun Ji sững sờ, rũ mắt nói: "Hả? Vậy thì sao, không phải chị nghĩ rằng năm đó, em bảo ông ấy đi bắt cóc chị đó chứ. Lúc đó em cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi mà".

Tiffany phì cười, "Tôi biết không phải là cô, nhưng còn umma cô thì trốn không khỏi có liên quan tới đâu. Tôi nói này, sao nhà cô thích làm cái trò này thế nhỉ? Lần sao có thể đổi cái khác không?".

Hwang Eun Ji im lặng một lát, rồi đột nhiên cười với Tiffany.

"Unnie, nếu em nói em chưa từng có ý định muốn hại chị... Chị tin không?".

Tiffany chán ghét nhíu mày, "Cô nghĩ sao?".

"Ha" Hwang Eun Ji cười khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng không tin...".

"Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa đó" Tiffany nhìn cô ta, "Cô gọi Han JeunMin tới đây để làm gì?".

"Làm gì à?" Hwang Eun Ji nhíu mày, "Chẳng lẽ unnie không biết sao? Mỗi khi nhìn thấy cậu út, umma em sẽ rất lo lắng".

Tiffany khó hiểu nhìn cô ta, Hwang Eun Ji đúng là vẫn rất thích đá xéo nàng.

"Chẳng phải cô và umma cô đều là con một cả sao?" Tiffany lạnh lùng nhìn cô ta.

Hwang Eun Ji bật cười, "Unnie, chị tin không, bây giờ, umma em nhất định rất hy vọng em ở đây nhiều thêm mấy năm nữa, hoặc tốt nhất khỏi ra luôn cũng được".

Tính tò mò của Tiffany cuối cùng cũng bị cô ta treo lơ lững. Nhưng dù nàng có hỏi tiếp đi chăng nữa, Hwang Eun Ji cũng chỉ cười mà không nói lời nào nhìn nàng.

"Bị bệnh à?" Trước khi rời đi, Tiffany để lại cho cô ta câu này.

Thần xui quỷ khiến, lúc tới cua rẽ, nàng lén lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hwang Eun Ji vẫn ngồi đó nhìn theo nàng.

Đúng là bị bệnh mà! Tiffany hùng hùng hổ hổ rời đi.

***

Han JeunMin và Han Ji Huyn chỉ gặp nhau một lần.

Nhưng cũng đủ khiến Han Ji Huyn đau đầu.

Rốt cuộc là Hwang Eun Ji đã liên lạc với Han JeunMin hồi nào? Mà Han Ji Huyn hoàn toàn không biết gì.

"Han JeunMin?" Park Chan Seung cười như không nhìn Han Ji Huyn, "Hắn ta là em trai bà à?".

Han Ji Huyn nghiêm túc, "Tôi gặp hắn t hôm kia, hắn ta nhắc tới Lee Boyoung".

"Lee Boyoung..." Park Chan Seung cười, "Hắn ta vẫn không chịu buông tay sao?".

Han Ji Huyn khinh thường nói, "Buông? Có lẽ cả đời này, hắn ta cũng không quên được người đàn bà kia".

Lúc nói câu này, trong mắt Han Ji Huyn trà đầy ý hận, nếu không có Lee Boyoung, Han JeunMin sẽ không giống như bây giờ.

"Hắn ta là tên điên, chúng ta phải cẩn thận thôi" Park Chan Seung nói.

Han Ji Huyn nhíu mày, "Han JeunMin không biết chúng ta đã hại chết Lee Boyoung. Nhưng có điều, không biết Eun Ji đã nói gì với hắn ta nữa".

Park Chan Seung nhướng mắt, "Hwang Eun Ji đã quyết định nhảy khỏi thuyền rồi à?".

Han Ji Huyn nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc, "Con bé không biết nhiều chuyện đâu, huống chi, bây giờ nó đã vào tù ngồi rồi, tạm thời thì nó chả lật nổi cái gì đâu".

Park Chan Seung gõ tay lên bàn, nói sâu xa, "Lỡ nó nói chuyện của chúng ta cho người khác biết thì làm sao đây? Bà có chắc nó không biết gì không?".

"Lúc đó nó chỉ là một đứa con nít, có thể hiểu được cái gì chứ?".

Ánh mắt Han Ji Huyn khinh thường.

"Chủ nhân..." Kang So Jung sợ hãi rót trà cho Park Chan Seung.

Park Chan Seung nhận lấy uống một ngụm, rồi vỗ đầu cô ta, "Đúng là chỉ con mèo nhỏ này mới có hiểu biết".

Kang So Jung ngại ngùng cười, tai mèo trên tóc cũng lắc lư theo.

Han Ji Huyn chán ghét nhìn bọn họ, "Park Chan Seung, sau này chúng ta gặp nhau, đừng mang theo vật nuôi tới đây nữa, tôi thấy mắc ói lắm".

Park Chan Seung không nói rõ ý kiến, chỉ ừ một tiếng, "Vậy cũng hơi khó, nô lệ này của nhà tôi bám người dai lắm".

Như muốn phụ họa lời Park Chan Seung nói, Kang So Jung quỳ trên đất, lấy đầu cà vào đùi ông ta.

"Chẳng phải Tiffany Hwang đã đi tìm con mèo nhỏ này của ông à? Hai cô nói chuyện gì?" Han Ji Huyn thản nhiên nhìn Park Chan Seung.

Park Chan Seun sờ tóc Kang So Hung, "Còn nói gì được nữa? Nhưng Tiffany lại nhắc nhở nô lệ của tôi nhớ tránh xa tôi một chút, đúng là hơi quá đáng thật. Cô thấy sao? Mèo con của tôi?" Ánh mắt ông ta dịu dàng nhìn Kang So Jung trên đùi.

Kang So Jung mê luyến nhìn ông ta, "Chủ nhân nói đúng lắm".

Han Ji Huyn cười cười, "Xem ra, Tiffany Hwang muốn moi thông tin từ con mèo nhỏ của ông rồi" .

"Vậy hãy nói với cô ta" Park Chan Seung thờ ơ nói: "Để nô lệ của tôi nói cho cô ta biết cũng được".

Han Ji Huyn hài lòng gật đầu, "Phải cho cô ta một bài học nhớ đời".

***

Lúc Kang So Jung tới trường học tìm Tiffany, nàng hơi kinh sợ.

"Sao cô biết tôi học ở đây?" Tiffany khiếp sợ nhìn cô ta.

Kang So Jung cười híp mắt nói: "Cô là người nổi tiếng, sao tôi có thể không biết được?".

Lúc này Tiffany mới nhớ, cách đây không lâu nàng đã lên báo vì chuyện của Hwang Eun Ji, những thông tin, địa chỉ gì đó của nàng đều được moi vét sạch sẽ.

"Cô cũng xem nữa à?" Tiffany tùy ý cười, "Hết cách rồi, nhà tôi là vậy đó".

Kang So Jung vội vàng xin lỗi: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ rất ngạc nhiên, cô...".

Tiffany dịu dàng nhìn cô ta, "Tôi biết rồi, cô không cần giải thích đâu".

Kang So Jung thở dài nhẹ nhỏm, sau đó lại do dự nói: "Lần này tôi tới đây để nói cho cô biết... Thật ra tôi quen với Park Chan Seung".

Ánh mắt Tiffany lóe sáng, "Hả? Thế sao trước kia cô không chịu nói cho tôi biết?".

Trong mắt Kang So Jung nổi lên một tầng hơi nước, "Fany, tôi không dám, tôi không dám nói. Quan hệ của tôi và Park Chan Seung, tôi là con chó, là con mèo, là nô lệ để ông ta tùy ý đánh mắng. Tôi không muốn nói, là vì tôi sợ cô coi thường tôi".

"Sao lại vậy được?" Tiffany lấy giấy trong túi ra đưa cho cô ta, "Tôi biết cô chỉ là bất đắc dĩ thôi mà".

Kang So Jung khóc thành tiếng, "Tôi thật sự rất sợ, ông ta không hề coi tôi là con người, tôi sợ lắm".

Tiffany thở dài, "Đừng sợ!".

Khóc xong, Kang So Jung thút thít nói với Tiffany: "Lúc trước tôi không nói cho cô biết, vì tôi sợ cô coi thường tôi. Nhưng bây giờ ông ta càng lúc càng quá đáng, tôi thật sự không thể chịu đựng nổ nữa".

Cô ta vội vàng vén ống tay áo lên cho Tiffany xem, từng vết hồng in trên đó khiến Tiffany hoảng sợ

"Sao ông ta có thể ra tay độc ác với cô như vậy!" Tiffany tức giận nói.

Kang So Jung lắc đầu, "Ông ta còn  có thể ác hơn nữa đó, tôi sợ, một ngày nào đó tôi sẽ chết trong tay ông ta mất".

Tiffany an ủi cô ta, "Sẽ không đâu, ông ta đang ép buộc cô, chúng ta có thể đi tố cáo ông ta".

"Thật sự có thể sao?" Kang So Jung mong đợi, "Chúng ta thắng được không?".

"Tất nhiên" Tiffany cười cười với cô ta, "Mà nếu hai người có dính dáng tới tiền bạc, thì xem như là phạm pháp rồi".

Mặt Kang So Jung tái nhợt, cô ta vội vàng giải thích: "Tôi... Tôi thật sự có nhận tiền của ông ta, nhưng tôi không có bán thân, Fany tôi không phải là người như vậy".

Tiffany biết mình đã nói trúng tim đen của Kang So Jung, nên áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói điều này đang ngầm cho phép Park Chan Seung, làm cái hành động trái pháp luật đó thôi".

Lúc này, sắc mặt Kang So Jung mới hòa dịu đôi chút, "Thực ra, tôi chỉ sợ người khác nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Nhưng tôi hết cách rồi, umma tôi ngã bệnh, cần tiền để phẩu thuật, tôi không còn cách nào khác nên mới làm vậy".

"Tôi hiểu rồi" Tiffany cầm tay cô ta, muốn an ủi cô ta một chút.

Kang So Jung xúc động nhìn nàng, "Nếu cô không ngại, tôi tình nguyện giúp cô tìm hiểu tin tức của Park Chan Seung".

Tiffany ngẩn người, "Sao vậy được, chuyện này nguy hiểm lắm".

Nhưng Kang So Jung cũng không để ý tới những lời Tiffany nói..., cô ta cố tình làm vậy, "Tôi giúp cô làm chút chuyện, nhưng tôi có một điều kiện. Sau khi xong chuyện, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi chạy khỏi cái địa ngục này".

Tiffany nhíu mày, "Đây là hai chuyện khác nhau, dù cô không làm vậy, tôi cũng sẽ ra tay giúp cô".

"Cô cứ coi như đây là tôn nghiêm tôi còn sót lại đi" Kang So Jung nhẹ nhàng nói, làm Tiffany không biết phải nói thế nào.

Thật ra, Tiffany là người cực kì chú trọng đến lòng tự áy của người khác, những lời này của Kang So Jung làm nàng hơi đồng cảm.

"Nhưng nàng phải đồng ý với tôi, nếu ông ta muốn làm tổn thương cô... Cô nhất định phải nói cho tôi biết đấy" Tiffany nghiêm túc nhìn cô ta.

"Được..." Kang So Jung hơi khép mắt, trong lòng chắc chắn.

***

Tiffany nói chuyện này cho Taeyeon nghe.

Taeyeon hơi nhíu mày.

"Sao thế?" Tiffany hỏi.

"Em thật sự tin Kang So Jung sẽ giúp chúng ta tìm ra chứng cứ tội phạm của Park Chan Seung à?" Taeyeon lo lắng.

Cái này....

Tiffany thần bí cười, "Tae nói thử xem".

Taeyeon cũng cười, "Tae biết em sẽ không dễ bị mắc bẫy như vậy".

"Đương nhiên rồi" Tiffany hất cằm, "Huống chi, biểu hiện của  cô ta rất rõ ràng, em giả vờ không biết cũng rất khó".

Hai lần trước nàng đã ra ám hiệu nhiều lần, nhưng Kang So Jung cũng không để lộ một chút gì. Thế mà lần này lại tự động chạy đến tìm nàng, còn cho nàng xem vết thương, rõ ràng chỉ vừa mới bị đánh thôi.

Park Chan Seung là người cẩn thận, làm sao ông ta có thể để Kang So Jung đầy vết thương đi ra ngoài được.

Còn nữa, điểm quan trọng nhất, lần trước lúc nhắc tới Park Chan Seung, vẻ mặt của Kang So Jung rất rõ ràng, chỉ có những cô gái đang yêu đương nồng nhiệt mới xuất hiện vẻ mặt như thế.

Lúc ấy, Tiffany cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng mới hiểu được.

Taeyeon cưng chiều vuốt tóc nàng, "Chắc là Park Chan Seung đang muốn gài bẫy em đây mà".

Tiffany hưởng thụ cách cậu vuốt tóc mình, "Em biết, ông ta muốn dùng Kang So Jung để câu em. Nhưng em vẫn thắc mắc, sao Kang So Jung có thể yêu ông ta được chứ?".

"Đây chắc là bệnh tâm lý" Taeyeon lạnh nhạt nói?, "Với lại lúc cô ta gặp khó khăn, Park Chan Seung đã đưa tay ra giúp đỡ, có ân tình như vậy, kèm theo những đòn roi ngọt ngào mà Park Chan Seung  thường dùng, tình cảm của Kang So Jung đối với ông ta cũng biến chất theo".

Tiffany sụt sịt, "Chả trách người ta lại nói là SM, có S thì chắc chắn sẽ có M".

Taeyeon không muốn Tiffany tiếp xúc với những thứ này, "Cái đó thì chỉ cần tìm hiểu một chút là được rồi, đừng đi vào sâu".

Tiffany xúc động gật đầu, "Cái vòng tròn đó hơi loạn, em không thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ, em cứ làm người bình thường là được rồi".

Taeyeon cưng chiều nhìn nàng, cậu hôn lên trán nàng, "Em chỉ cần nghĩ tới Tae là được rồi".

Tiffany đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: "Chắc là không được đâu, em còn phải nghĩ tới Umma, tới Jessica, Kwon Yuri, appa em, Hwang Eun Ji, Han Ji Huyn, Park Chan Seung, còn ai nữa nhỉ? Đúng rồi, Buck Nickhun nữa".

Lúc nghe thấy có cả Jessica, Taeyeon đã nhíu mày lại, thế cuối cùng lại có thêm Buck Nickhun, mặt cậu đã hoàn toàn u ám.

"Fany" Taeyeon mím môi nói: "Có phải em vẫn chưa quên được Buck Nickhun không?".

Tiffany thấy cậu hơi tủi thân, nàng vội vàng lắc đầu, "Dĩ nhiên là không phải rồi".

Nàng ôm hông của Taeyeon, "Em chỉ hơi băn khoăn có nên báo thù anh ta không thôi".

"Báo thù?" Taeyeon khó hiểu nhìn nàng.

Tiffany ưỡn ngực, "Anh ta lừa em nhiều năm như vậy, làm em tủi thân bao nhiêu? Lần trước bị bắt cóc, anh ta còn đòi cứu Hwang Eun Ji trước, hại em chịu khổ quá trời. Tae nói xem, những món nợ này, không tính trên đầu anh ta thì phải tính với ai đây?".

Thấy dáng vẻ hẹp hòi của Tiffany, khóe môi Taeyeon hơi cong lên, "Đúng, phải tính với anh ta", "Còn bây giờ Tae sẽ tính với em".

Nói rồi Taeyeon không kịp cho Tiffany phản ứng, đã vội ngấu nghiến lấy môi của nàng mút mát, cậu mân mê cánh môi nàng như kẹo ngọt, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Tiffany ban đầu còn hơi bỡ ngỡ, được một lúc cũng hòa nhập với cậu bằng một nụ hôn nồng nàng. Môi lưỡi tìm thấy nhau như quên cả đất trời, chỉ còn lại cậu và nàng...

...

End Chap.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro