Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Kim Taeyeon nấu ăn là một loại hưởng thụ, vì dù cậu thái thịt xào rau, nhưng khí chất trên người cậu cũng không mất đi, động tác mềm mại như nước chảy mây trôi, khiến Tiffany phải mở to hai mắt mà nhìn.

Không ngờ người này còn biết nấu ăn, Tiffany hơi khó tin, còn cái gì mà cậu không biết làm nữa không vậy.

Taeyeon sợ nàng bị sặc dầu khói, nên đành bảo Tiffany đi phòng khách xem tivi, Tiffany "xì" một tiếng, u ám suy nghĩ, chắc chắn Kim Taeyeon lén cô đi học nấu ăn rồi.

Không tình nguyện đi vào phòng khách, Tiffany lại đi tham quan phòng ngủ của Taeyeon cậu, nàng tự nhận mình không phải là người hay tò mò chuyện của người khác, nhưng nàng không thể nhịn được, nàng rất muốn biết "chuyện đời sống" của Kim Taeyeon.

Phòng ngủ cậu sẽ có những gì đây? Một cái máy tính, một cái giường, khắp nơi toàn là quần áo, rác rưới ở khắp nơi. Chắc có lẽ cũng sẽ có vài con gián bò tớ bò lui trong cái thùng mì ăn liền kia nữa. Tưởng tượng ra loài bò sát kinh khủng đó, nàng khẽ rùng mình một cái. Nếu căn phòng của Kim Taeyeon dơ bẩn như vậy, Kim Taeyeon cậu mất hết hình tượng tương lai rồi.

"Fany à!" Taeyeon bưng đĩa sườn cay ra, kèm canh rong biển, bởi vì nhà cậu không có kim chi, nên cậu đã náu canh rong biển, theo yêu cầu của nàng, mùi hương xông thẳng vào mũi Tiffany, nàng cố hít sâu vào.

"Mau đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm được rồi" Taeyeon nói với Tiffany.

"Ừm được".

Taeyeon nấu một đĩa sườn cay và còn có một tô canh rong biển,  trứng cuộn, nàng múc lấy một chén canh, để nguội rồi uống lấy một hơi. Động tác này khiến Taeyeon vô cùng ngạc nhiên.

"Fany! Em có muốn uống thêm canh nữa không?".

Tiffany vừa ăn vừa vẫy tay, ra ý thêm một chén nữa. Rồi nàng chợt khựng lại, cố nuốt thức ăn còn trong miệng xuống, lên tiếng hỏi cậu.

"Sao chị lại gọi tôi là Fany, mà không phải là Tiffany như mọi người vẫn gọi?".

Cậu bỏ chén canh xuống khi vừa múc xong, chậm rãi nhìn nàng rồi mới lên tiếng, "Tôi không muốn giống những người đó, thật tầm thường, tôi thấy gọi em như vậy sẽ thân hơn, Fany a~~~". Cuối câu cậu còn lém lĩnh kéo dài tên nàng ra.

"Aaa~~~, thiệt nổi da gà mà, tùy chị muốn làm gì thì làm, tôi không thèm quan tâm, tôi ăn cơm đây".

Cậu khẽ nhếch mép khóe miệng, mỉm cười nhìn nàng ăn ngon lành. Cậu cũng tiếp tục ăn phần cơm của mình.

Tiffany lau nước mắt nghi ngờ hỏi cậu, "Chị không sợ cay hả?".

Taeyeon ung dung gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, động tác vô cùng tao nhã, khiến Tiffany nhìn tới nghiến răng, rõ ràng nàng và cậu cùng ăn giống nhau mà, sao cậu vẫn bình tĩnh mặt không đỏ tim không đập vậy?.

"Tôi khá thích ăn cay" Taeyeon từ từ nói.

Tiffany không tin, nàng cũng có thể ăn cay, nhưng lần này thấy Taeyeon ăn như vậy, quả đúng là gặp đối thủ rồi. Không chịu thua nàng quyết định so kè với cậu. Tiffany gắp một miếng thịt lên, thấm thật nhiều tiêu, đưa tới bên môi, khiêu khích Taeyeon.

Taeyeon sững người, ngơ ngác nhìn nàng ăn miếng thịt kia. Đợi đến khi cậu phản ứng lại, Tiffany liền đắc ý nhìn cậu.

"Mặt của chị đỏ thật, vậy mà dám nói không sợ cay!" Tiffany khinh thường cười nhạo cậu.

Taeyeon rũ mắt xuống, dịu dàng nói, "Ừm, sợ".

Tiffany cảm thấy, cuối cùng mình cũng thắng được Kim Taeyeon một lần, tuy đây không phải cuộc thi gì cả nhưng dù sao cũng vùng lên được rồi. Vì thế, nàng vừa hát khẽ vừa ăn canh rong biển.

Sau bữa cơm Tiffany ăn no bụng, nhàn nhã dựa vào ghế salon, để một mình Taeyeon đi rửa chén. Tiffany chẳng ra vẻ một người khách tí nào, Taeyeon rửa chén chỉ một lát là xong, xong cậu lại đi gọt vỏ trái cây cho nàng.

Gọt xong Taeyeon cầm khư khư, nhất quyết không đưa cho nàng, cố ý cầm quả táo đút cho nàng ăn, Tiffany ăn được một nửa mới phát hiện mình bị người khác đút ăn, nàng tức giận muốn cướp quả táo. Taeyeon đưa tay đi chỗ khác, nghiêm túc nhìn nàng, "Tay của tôi sạch hơn tay em", Cậu mới rửa chén xong, đương nhiên cũng rửa tay luôn rồi.

Tiffany sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm. Vì thế, Taeyeon tiếp tục đút táo cho Tiffany.

Đương nhiên, từ lúc bắt đầu, Taeyeon đã chính thức mở màn, "Cuộc hành trình đút cho Tiffany ăn".

Trái cây đã ăn, nghỉ ngơi cũng đã rồi, bây giờ phải về nhà sao? Tiffany đảo mắt, trong lòng có chút mâu thuẫn.

Đứng dậy khỏi ghế salon, Tiffany nở một nụ cười thật tươi, "Kim Taeyeon! Cám ơn bữa ăn này của chị, nhưng tôi phải về nhà rồi".

Taeyeon ngẩn ra, nhưng rất nhanh cậu đã khôi phục lại như cũ, mong chờ nhìn Tiffany, "Để tôi đưa em về".

Tiffany lắc đầu "Tôi tự về được rồi".

"Để tôi đưa em về" Taeyeon mấp máy môi, kiên trì đến cùng.

"Vậy cũng được" Tiffany không lay chuyển được cậu.

Tiffany đi theo Taeyeon vào gara, nàng cứ tưởng Taeyeon biết lái xe, chính xác là, cậu lái xe đưa nàng về, nhưng lại là xe đạp!.

Tuy nhà nàng không xa lắm, nhưng ngồi xe đạp như vậy thì biết chừng nào mới tới, lại rất tốn sức nữa.

"Chị không có bằng lái sao?" Tiffany hơi khó tin, Kim Taeyeon đã là sinh viên đại học năm tư rồi, sao mà ngay cả bằng lái xe cậu vẫn chưa thi vậy?.

Taeyeon lắc đầu, đẩy xe đạp ra khỏi gara. Tiffany quay đầu nhìn những chiếc xe đậu bên trong, thầm nói, "Không đúng, chị ta có xe mà, sao lại không có bằng lái được cơ chứ?".

Khó trách vì sao nàng lại cho rằng đó là xe của Taeyeon. Cả căn hộ này chỉ có hai người Taeyeon và bà Oh sống, nếu cái xe đó không phải của Taeyeon, vậy chẳng lẽ là của bà Oh sao? Tưởng tượng cảnh, mái tóc bạc trắng phơ của bà Oh tung bay trong gió, phóng nhanh trên con đường cao tốc. Tiffany lắc đầu, thôi bỏ bà Oh qua một bên đi, người ta đã bao bao nhiêu tuổi rồi.

Dang chân ngồi phía sau Taeyeon, Tiffany vươn tay ôm lấy cái hông nhỏ gọn của Taeyeon, nàng trêu đùa, dùng tay nhéo cậu, nhưng không ngờ, cơ thể cậu lại cứng như đá.

Taeyeon bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Tiffany, sau đó, cậu dùng tay nắm lấy hai tay cô đặt lại chỗ cũ, rồi lên tiếng, "Fany! Ngồi chắc chưa?".

"Ừm" Tiffany liên tục gật đầu.

Taeyeon bắt đầu đạp, chiếc xe chạy đi, Tiffany ngồi sau tươi cười, tóc dài tung bay trong gió.

......

Mặc dù Taeyeon đã cố gắng chạy chậm nhất có thể, nhưng nhà Tiffany thật sự không xa, đi được không bao lâu, hai người đã tới nhà Tiffany.

"Tôi phải vào nhà đây" Tiffany nhìn Taeyeon nói, khi cậu cho xe dừng trước cổng nhà nàng.

"Được"

....

"Sao chị vẫn chưa đi?" Tiffany thấy Taeyeon không nhúc nhích, nàng hỏi nghi ngờ.

"Tôi nhìn em vào" Trong mắt Taeyeon tràn đầy ý cười.

Tiffany hơi ngượng, nàng tức giận đuổi người, "Chị mau đi đi, tôi đã tới nhà rồi mà".

Taeyeon cười nhìn nàng, không nói lời nào.

".... Thật phiền phức" Tiffany vừa oán giận vừa xoay người đi vào, "Tôi đi vào ngay đây, được chưa".

Lúc đến cửa, Tiffany vẫn không nhịn được quay lại nhìn, kết quả, người kia vẫn nhìn chằm chằm nàng, Taeyeon bị nàng nhìn tới ngẩn người, cậu nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Tiffany, "Fany, ngủ ngon".

Không biết Tiffany có nghe thấy không, có điều, vừa rồi nàng còn nhíu mày thế mà bây giờ, nàng đã thả lỏng ra. Bây giờ tâm trạng nàng rất tốt, Tiffany quyết định, ngày mai nàng sẽ tiếp tục tìm Kim Taeyeon để ăn chùa.

Lấy chìa khóa ra, chưa kịp mở cửa, nàng đã nghe thấy tiếng mở cửa. Người bên trong ngọt ngào kêu lên, "Unnie" Tiffany nhíu mày.

Trong mắt Hwang Eun Ji tràn đầy ngạc nhiên, "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi".

Vui đến vậy sao? Tôi vẫn chưa chết đâu nhé. Khóe miệng Tiffany giật giật, vòng qua chỗ Hwang Eun Ji, nàng đi vào nhà.

Vừa bước vào nhà, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là người nàng luôn nghĩ về ở kiếp trước---- Buck Nickhun.

Tiffany sững người, nàng đã nói rồi mà, không thể nào Hwang Eun Ji lại vui vẻ mà không có lý do được, thì ra là có Buck Nickhun có mặt ở đây.

"Chị, sao bây giờ chị mới về" Hwang Eun Ji giả vờ vô ý nói, "Hồi nãy, em đứng ở cửa sổ thấy có một người con gái đưa chị về".

Hwang Eun Ji tiếp tục hỏi, "Chị ấy là bạn gái của chị hả?".

Tiffany dừng bước, sâu xa nhìn cô ta, Hwang Eun Ji bị nàng nhìn vậy, trong lòng lập tức nhảy dựng, giống như gặp chuyện gì đó đáng sợ lắm vậy, cô ta vội vàng nhảy ra sau lưng Nickhun.

Nickhun nhíu mày, " Fany! Em đừng cứ bắt nạt Eun Ji hoài như vậy".

Tiffany vừa nghe thấy liền tức giận đến buồn cười, từ lúc nàng vào cửa tới giờ, đã nói với Hwang Eun Ji câu nào đâu, ngược lại, chính cô ta là người quấn lấy nàng hỏi cái này hỏi cái kia, không biết Nickhun thấy nàng bắt nạt Hwang Eun Ji ở đâu.

"Tôi bắt nạt cô ta ?" Tiffany cười cười.

"Tôi có bắt nạt cô sao?" Tiffany nhìn Hwang Eun Ji đang đứng sau lưng Nickhun.

Hwang Eun Ji vội vàng lắc đầu, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại nổi lên một tầng nước mắt, Nickhun vừa thấy liền nhíu chặt mày, hắn liền kéo Hwang Eun Ji qua, bắt đầu trách mắng Tiffany, "Sao em có thể uy hiếp cô ấy như vậy?".

Trái tim Tiffany tê rần, nàng ngạc nhiên nhìn người đàn ông che chở cho Hwang Eun Ji, thì ra, trái tim của Nickhun đã thuộc về Hwang Eun Ji rồi.

Không đợi Tiffany lên tiếng, Hwang Eun Ji đã nhỏ giọng thút thít, "Chị ấy không có uy hiếp em, là lỗi của em, Nickhun oppa, oppa đừng mắng Tiffany unnie".

Nhìn bộ dạng miễn cưỡng nhận lỗi của Hwang Eun Ji, trong lòng Nickhun càng lo lắng, hắn vươn tay lau nước mắt cho cô ta, nhẹ nhàng nói, "Em không có lỗi".

Xoay người lại hắn ta lạnh lùng nói, "Fany, em mau xin lỗi Eun Ji đi".

Tiffany không nể mặt, "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy!".

Nickhun thất vọng nói: "Eun Ji là em gái của em, sao em có thể đối xử với cô ấy như vậy được?".

Tiffany cười nhạo, "Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi, vậy thì em gái ở đâu mà chui ra được chứ?".

"Tiffany!".

"Chị!...".

Nickhun và Hwang Eun Ji đồng thời lên tiếng, giống như Tiffany vừa làm chuyện gì tày trời gì đó vậy.

"Tôi nói sai sao?" Tiffany nhíu mày.

Nickhun thấp giọng nói: "Tôi vẫn cho rằng em là người có hiểu biết".

Tiffany vừa nghe được lời này, nàng lập tức cười đến gập người, cười xong, nàng lau nước mắt, "Nickhun, cho tới bây giờ, Tiffany Hwang tôi đây cũng không phải là người hiểu biết người khác, chẳng lẽ bây giờ anh mới biết sao?".

Nickhun cau mày, hắn ta biết Tiffany từ nhỏ, nàng kiêu căng, tùy ý làm bậy. Hồi nhỏ, nàng làm vậy là đáng yêu, nhưng lớn rồi thì khác, thấy nàng cứ tùy hứng như vậy, thực sự khiến người khác không thể không tức giận.

Hwang Eun Ji nhỏ giọng sụt sịt, "Chị, em chỉ muốn chị tâm sự với em vài lời thôi mà".

"Hwang Eun Ji" Tiffany chán ghét nhìn cô ta, "Chẳng lẽ cô không biết, cô đã hỏi đến vấn đề riêng tư của tôi sao".

"Chừng nào tôi về cũng phải được cô cho phép sao?".

"Chị ấy có phải bạn gái tôi hay không, có liên gì đến cô sao?".

Tiffany liên tục hỏi Hwang Eun Ji, khiến cô ta quên cả khóc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô.

"Tiffany Hwang!" Nickhun la lớn, "Cô đừng có quá đáng!" (Ôi công chúa Thái lộ nguyên hình).

"Tôi quá đáng?" Tiffany nhẹ nhàng hỏi, "Tôi có quá đáng với mấy người sao?".

Tiffany chỉ vào Hwang Eun Ji, "Cô ta, cô ta biết rõ quan hệ giữa tôi và anh, thế mà lại cố ý hỏi về người con gái kia có phải bạn gái tôi không trước mặt anh. Chuyện này thì không quá đáng chắc?".

"Anh!" Tifany chỉ vào Nickhun, đôi mắt ửng đỏ, " Tôi và anh lớn lên cùng nhau, chỉ vì cô ta, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà anh lại mắng tồi, vậy chắc anh không quá đáng đâu nhỉ?".

Nickhun cứng họng, đúng là vừa nãy hắn ta chuyện bé xé ra to, nhưng... Tiffany có gì đó không bình thường, cô không giống trước đây.

"Chị, em không cố ý" Hwang Eun Ji đi tới, nắm chặt cổ tay nàng, "Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về chị thôi mà".

Nước mắt Hwang Eunc Ji dường như không bao giờ cạn, không ngừng tuôn ra.

Tiffany nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô ta, nàng lập tức ghét bỏ hất tay cô ta ra, ai ngờ, chỉ vung nhẹ một cái, thế mà Hwang Eun Ji lại té ngay xuống đất.

"A~~~" Hwang Eun Ji ngã xuống đất.

......

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro