Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nickhun vội vàng đỡ cô ta lên. Hwang Eun Ji nhào vào lòng hắn ta, lớn tiếng khóc.

Nickhun nhẹ nhàng vỗ lưng Hwang Eun Ji, nhỏ giọng an ủi, "Eun Ji không sao, không sao".

Hwang Eun Ji nghẹn ngào, "Nickhun oppa, em đau".

Nickhun nghe cô ta kêu đau, liền vội vàng buông ra, nhìn khắp người Hwang Eun Ji, "Đau ở đâu?".

"Tay" Hwang Eun Ji nâng bàn tay bị rách da lên cho Nickhun xem.

"WoA, to thật đó" Tiffany lạnh lẽo nhìn hai người tình chàng ý thiếp trước mặt.

Nickhun ngẩn đầu nhìn Tiffany, nghiêm túc nói, "Tiffany Hwang, đúng là tôi đã nhìn nhầm cô rồi".

Lúc nói câu này đôi mắt Nickhun chỉ có sự thất vọng, khiến Tiffany đau lòng không thôi. Nàng nắm chặt hai tay, nhìn thẳng mặt Nickhun.

"Anh sai rồi, tôi vẫn luôn như vậy" Tiffany nghiêm mặt "Hwang Eun Ji bị thương thì anh đau lòng, vậy còn tôi, tôi bị thương thì anh đang làm gì hả?".

Nickhun kinh ngạc " Cô bị thương khi nào?".

Tiffany cười lạnh, giơ cổ tay mình lên, trên cổ tay trắng nõn lại xuất hiện vài vết xanh tím, thoạt nhìn hơi đáng sợ.

"Nếu không phải Hwang Eun Ji cố ý làm tôi đau, anh cảm thấy, tôi sẽ hất cô ta ra sao?".

Tiffany vừa dứt lời, Nickhun liền khiếp sợ nhìn Hwang Eun Ji.

Hwang Eun Ji cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục lắc đầu: "Chị, em không có làm".

Vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt cô ta, nhìn qua rất đáng yêu, đặc biệt còn bị người khác hiểu lầm như vậy, càng khiến người khác thêm đau lòng.

"Chị, em không cố ý mà...".

Tiffany lạnh lùng nhìn Hwang Eun Ji, mặc cho cô ta có khóc đến cỡ nào, Tiffany cũng đứng yên bất động. Vì cô biết, nước mắt của Hwang Eun Ji không đáng tin.

Tiffany không tin, nhưng chắc gì Nickhun đã như vậy. Nhìn thấy Hwang khóc tới đau lòng, hắn ta do dự nhìn Tiffany, "Fany, tôi thấy Eun Ji cũng không cố ý đâu".

"Cô ấy chỉ là một cô gái thôi mà, sao có thể ra tay nặng như vậy được?".

Nghe Nickhun nói vậy, sắc mặt Tiffany càng lúc càng lạnh hơn. Ai thì cô không biết, nhưng Hwang Eun Ji thì có đấy. Sức của Hwang Eun Ji rất mạnh, một nam sinh chắc cũng không bằng cô ta, nhưng cô ta lại thích yếu ớt, chiếm lấy cảm thông của người khác, nên lúc nào cũng ra vẻ mảnh mai.

Chuyện này đều do Tiffany vô ý phát hiện, kiếp trước, cô ta thường xuyên ra tay với nàng, lần đầu thì nhẹ, nhưng càng lúc nàng càng cảm thấy kì lạ, bởi vì mỗi lần Hwang Eun Ji cào nàng, vết cào sẽ sâu hơn, còn đau hơn nữa.

Nhưng Hwang Eun Ji không sợ Tiffany nói ra, vì cô ta hiểu rất rõ Tiffany. Nàng là người trọng sĩ diện, nếu để người khác biết mình không đánh lại Hwang Eun Ji, nàng sẽ vô cùng mất mặt.

Kiếp trước Tiffany cảm thấy chuyện này rất mất mặt, còn giờ thì khác, nàng sẽ từng chút từng chút vạch trần bộ mặt của cô ta, nàng muốn mọi người đều biết, Hwang Eun Ji không phải là đóa hoa sen cao quý thuần khiết.

"Fany, em rộng lượng bỏ qua cho Eun Ji đi" Nickhun không đành lòng, nhìn Hwang Eun Ji, hắn ta lại vô cùng thương tiếc. ( cái bản mặt, chứ không phải cái bánh tráng).

Chó chết-- Tiffany mắng thầm.

Vừa nãy còn thất vọng nhìn nàng, bây giờ lại bắt nàng rộng lượng bỏ qua cho Hwang Eun Ji, sao trước kia bản thân nàng không phát hiện, người đàn ông này quá kinh tởm thế nhỉ.

"Chị, em thật sự không cố ý mà" Hwang Eun Ji lại muốn tiếp tục nắm lấy cổ tay Tiffany.

Nàng giơ tay lên, né tránh tay của Hwang Eun Ji, nàng hiếp mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: "Hwang Eun Ji, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian".

Vẻ mặt áy náy của Hwang Eun Ji lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, ôm lấy Tiffany nói: "Chị, em rất mong chờ".

....

Tiffany về phòng mình, nằm lên giường, hôm nay đúng là nhiều chuyện thật. Nàng cẩn thận suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, hôm nay: Vừa mở mắt ra đã thấy mình quay về năm năm trước, gặp Kim Taeyeon còn về nhà cậu ăn cơm, hơn nữa, cả hai đặc biệt hợp nhau. Tiffany cứ nghĩ rằng, nếu mình và Taeyeon sống cùng nhau thì nhất định, ngày nào cũng đấu đá với nhau, nhưng xem ra chắc chỉ có nàng nghĩ vậy.

Kim Taeyeon đúng là người tốt- Tiffany nghĩ.

Kim Taeyeon đáng thương, không ngờ lại bị người khác nghĩ mình là người tốt.

Thủ đoạn của Hwang Eun Ji thật ghê tởm, có thể khiến Nickhun bảo vệ mình như vậy. Vừa rồi, nếu nàng không đưa cái tay bầm tím ra, có lẽ Nickhun đã thật sự thất vọng về nàng rồi.

Dù sao, Tiffany là người nói miệng không được thì thôi, nhưng muốn đánh gục cô ta, nàng nhất định phải là một Tiffany độc ác.

Kiếp trước nàng được cái gì chứ? Tiffany cẩn thận nhớ lại.

Nàng nhớ kiếp trước mình vừa vào nhà, đã thấy Hwang Eun Ji và Buck Nickhun liếc mắt đưa tình, lúc đó, nàng ghen dữ dội, suýt nữa đã ra tay đánh luôn Hwang Eun Ji, đương nhiên, kết cục của nàng và Nickhun là tan rã rồi.

Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy Nikhun nàng đã không còn cảm xúc mãnh liệt như trước nữa, dù sao, kiếp trước nàng và hắn ta cũng qua lại với nhau, có lẽ trong tiềm thức, nàng đã chấp nhận thanh toàn cho bọn họ, Buck Nickhun sẽ luôn luôn ở cùng với Hwang Eun Ji.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng sao tim lại đau quá, Tiffany cười khổ, không phải nàng không thừa nhận, nhưng nhìn thấy Nickhun vẫn chọn Hwang Eun Ji như vậy, nàng thật sự rất đau khổ.

Người đàn ông này làm bạn với nàng đã nhiều năm, từ nhỏ đến lớn, tới lúc Tiffany trưởng thành, anh ta đều ở cạnh nàng, thế mà lúc này đây, người đàn ông đó lại biến thành người của Hwang Eun Ji, chẳng khác gì một món đồ chơi mà mình yêu quý bị người khác đoạt đi, trong lòng vô cùng đau đớn và khó chịu.

Sáng mai Han Ji Huyn và Hwang Min Ki sẽ về nhà, Tiffany nàng tin chắc, Han Ji Huyn sẽ giúp đỡ Hwang Eun Ji bằng mọi cách.

Còn Hwang Eun Ji, chắc chắn cô ta sẽ đi mách chuyện nàng đã làm rách da cô ta với Hwang Min Ki. Đây chính là sở trường của cô ta.

Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.

Tiffany nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận lấy "món quà" Hwang Eun Ji đã chuẩn bị cho nàng.

Ngủ một giấc.

Tiffany xoay người rời giường, rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống lầu, liếc mắt nhìn ba người Hwang Min Ki, Han Ji Huyn và Hwang Eun Ji đang dùng bữa sáng, nhìn bức tranh gia đình hạnh phúc trước măt, Tiffany cười nhạo.

"Unnie, chào buổi sáng" Hwang Eun Ji là người đầu tiên phát hiện ra nàng.

Tiffany chẳng thèm để ý đến cô ta, đi thẳng tới bàn ăn, kéo ghế ra.

Tiếng kéo ghế vang lên rất lớn, khiến Hwang Min Ki không khỏi nhíu mày, "Fany, con không nghe thấy Eun Ji đang chào hỏi con sao?".

"À, ra là cô ta" Tiffany lạnh lùng đáp lại, "Chào buổi sáng nhé".

Hwang Min Ki càng nhíu chặt mày hơn, ông ta nhẹ nhàng nắm tay an ủi Han Ji Huyn.

Tiffany không quan tâm tới những chuyện đó, nàng cầm một ổ bánh mì lên ăn, dù có mất hứng đi chăng nữa, nàng cũng phải ăn bữa sáng chứ.

Có điều, chỉ là hình như có người nào đó không muốn để nàng ăn sáng thì phải.

Tất cả mọi người đều yên lặng dùng bữa sáng, đột nhiên, Hwang Eun Ji đối diện "hí" lên một tiếng, Han Ji Huyn vội vàng hỏi "Eun Ji sao vậy con?".

"Không có gì đâu umma" Hwang Eun Ji gượng cười nói: "Con chỉ sơ ý đụng phải da non thôi mà".

"Chuyện này xảy ra từ khi nào?".
Han Ji Huyn đau lòng cầm tay Hwang Eun Ji, nhìn miệng vết thương vẫn còn vương tơ máu, bà ta kinh sợ nói: "Sao lại nghiêm trọng như vậy?".

Hwang Min Ki cũng nhìn vào nhíu mày nói: "Sao không cẩn thận một chút chứ?".

Mặc dù là trách cứ, nhưng ai ai cũng đều nghe thấy sự đau xót trong giọng nói của ông Hwang.

Hwang Eun Ji e sợ nói: "Là con không cẩn thận té thôi mà". Nói xong, cô ta nhìn thoáng qua Tiffany.

Tất cả mọi người điều hiểu hành động này.

Ánh mắt của ông Hwang trở nên nghiêm khắc: "Fany!".

Tiffany mờ mịt ngẩn đầu lên, không lo ăn đi, gọi nàng làm gì.

"Vết thương trên tay của Eun Ji, có phải là do con làm không?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt của ông Hwang đã khẳng định là Tiffany là người làm.

"Ông không nghe cô ta nói à? Là do cô ta tự vấp té đấy thôi" Tiffany nhún vai, nói.

"Con" Hwang Min Ki tức giận trợn mắt .

"Appp, appa đừng giận" Hwang Eun Ji dịu dàng nói: "Không phải là lỗi của unnie đâu, là do Eun Ji không cẩn thận thôi mà".

Tuy nói vậy nhưng mắt cô ta lại đỏ ngầu.

Hwang Min Ki hết than rồi thở, vuốt ve mái tóc dài của Hwang Eun Ji nói: "Lần sau phải cẩn thận một chút, biết chưa?".

Hwang Eun Ji gật đầu.

Tiffany giễu cợt nhìn cô ta còn diễn hay hơn cả diễn viên, trong lòng nàng càng khinh bỉ.

Nàng biết, Hwang Eun Ji không còn thấy vết bầm trên cổ tay nàng nữa rồi. Da của nàng rất trắng, chỉ cần bấm nhẹ một cái cũng có thể để lại vết hồng. Tối qua, Hwang Eun ji không dùng nhiều lực, nên hôm nay, vết bầm cũng đã biến mất.

Nhưng sự thật chứng minh, Hwang Min Ki làm sao có thể tin rằng Hwang Eun Ji bị vấp té cơ chứ.

Nhưng Tiffany không hề lo lắng, nàng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười dịu dàng với Hwang Eun Ji.

Rủ mắt xuống, Tiffany nhớ tới chuyện Jessica đã nói với nàng ở kiếp trước, umma của nàng bệnh nặng qua đời, hoàn toàn có liên quan tới Hwang Min Ki.

Umma Hwang là một người rất dịu dàng, thông minh. Tiffany không tin bà không biết chuyện của Hwang Min Ki và Han Ji Huyn.

Tiffany vẫn nhớ rõ bộ dáng hấp hối của bà, khuôn mặt bà hóp vào, bị căn bệnh tra tấn mỗi ngày, cơ thể gầy gò của bà không thể chịu nổi được, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời như cũ.

Đó là một đôi mắt vô cùng dịu dàng, Tiffany nhớ lại, từ đó về sau, không còn ai nhìn nàng bằng ánh mắt đó nữa. Nàng biết ánh mắt đó chính là cả biển trời tình yêu.

Jessica nói cho nàng biết, mẹ nàng bị người khác lén lút đổi thuốc, mà khi đó, appa nàng vẫn còn đang qua lại thường xuyên với Han Ji Huyn.

Có một số chuyện không cần nói cũng biết.

Lại nói, khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Tiffany, Hwang Eun Ji run sợ cả người. Tiffany từng chế giễu, từng khinh thường, cả nụ cười lạnh lùng cũng từng xuất hiện với cô ta, nhưng, chỉ có mỗi nụ cười đó, cô ta chưa từng nhìn thấy.

Nụ cười này khiến cô ta vô cùng bất an, rõ ràng cô ta là người chiến thắng, chắc chắn appa cũng rất thất vọng về Tiffany rồi. Đây đều là kế hoạch của cô ta. Nhưng sao, Tiffany vẫn không chịu tức giận mà còn cười dịu dàng như vậy? Hwang Eun Ji cảm thấy hơi bất an.

"Tôi ăn xong rồi" Tiffany đặt cái ly trong tay xuống, đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.

Hwang Min Ki nhìn nàng một cái, thấy Tiffany không thèm liếc nhìn lại, trực tiếp mở cửa đi ra.

"Ầm" Cánh cửa bị Tiffany đẩy ra rồi đóng lại.

Hwang Min Ki tức giận đứng lên, "Tiffany Hwang! Lá gan của con càng lúc càng lớn rồi đó".

Han Ji Huyn an ủi: "Min Ki, Tiffany chỉ là hơi buông thả một chút thôi, nhưng tính tình của con bé rất tốt".

"Hừ! Bà xem, nó Làm tay Eun Ji bị thương như vậy, tôi thấy, nó ác độc thì có!" Hwang Min Ki tức giận nói không suy nghĩ.

"Appa" Hwang Eun Ji lắc lắc tay của Hwang Min Ki, "Bình thường unnie ấy đối xử với Eun Ji rất tốt".

"Đúng đó" Han Ji Huyn phụ họa nói thêm, "Hơn nữa, Tiffany còn rất tự ái, không giống với những đứa hay đi lêu lổng ngoài kia".

Nghe Han Ji Huyn nói vậy, Hwang Eun Ji hơi do dự, lời nói cũng trở nên ấp úng.

"Sao vậy Eun Ji?" Han Ji Huyn cố ý hỏi.

Hwang Eun Ji do dự nói: "Tối qua con thấy có một người con gái đưa chị ấy về", "Con nghĩ có thể là bạn gái của chị ấy".

Han Ji Huyn ngạc nhiên che miệng lại, "Không phải Tiffany đang quen Nickhun sao?".

Sắc mặt ông Hwang không được tốt lắm, "Tuy Tiffany không còn qua lại với thằng nhóc Buck gia kia, nhưng chúng ta đã lỡ nói chuyện với Buck gia hết rồi".

Han Ji Huyn ảo não nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ, lỡ Tiffany có bạn gái rồi, thì Nickhun phải tính sao đây?".

Ông Hwang vô cùng tức giận, nếu thật sự như vậy, ông biết ăn nói sao với Buck gia đây. Vài năm nay, Buck gia đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, gần đây đơn hàng lớn cũng được Buck gia đầu tư. Tiffany đúng là chỉ biết phá hoại! Ông Hwang lại càng thất vọng hơn về nàng.

Thấy vậy, ánh mắt Hwang Eun Ji chợt lóe sáng, "Tối qua, Nickhun oppa cũng biết rồi ạ, hơn nữa, Nickhun oppa còn vì con mà mắng chị một trận nữa đó".

"Đều là lỗi của Eun Ji, nếu unnie ấy có thể làm hòa với Nickhun oppa thì tốt rồi".

Ông Hwang nghe vậy sắc mặt tốt hơn một chút, "Không trách con được, nếu chị con không thể ở cùng một chỗ với Nickhun được nữa, cũng đều tại hai đứa nó không có duyên phận thôi".

"Eun Ji con thấy Nickhun như thế nào?" Ông Hwang hỏi.

Mặt Hwang Eun Ji đỏ bừng lên, "Nickhun oppa đối xử với Eun Ji rất tốt".

Han Ji Huyn trêu ghẹo nói: "Tốt thế nào?".

"Umma này!" Hwang Eun Ji hờn dỗi "Nickhun oppa chỉ xem con là em gái thôi mà".

Không nhất định là như vậy. Han Ji Huyn và Hwang Min Ki liếc mắt nhìn nhau, thầm lên kế hoạch trong lòng.

Hwang Eun Ji xấu hổ cúi đầu, nhưng có điều không ai biết được, cô ta đang lén lút cười.

Tiffany! Cuối cùng Nickhun sẽ là của tôi, ngày đó sẽ tới nhanh thôi - Eun Ji nghĩ.

.....

End chap.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro