Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiffany lẳng lặng về nhà.

Nàng thừa dịp không có ai ở đây để về nhà, nhưng nàng lại không ngờ ở đây lại cô quạnh tới vậy, ngay cả người giúp việc cũng chẳng thấy đâu.

Tiffany đi từ từ vào phòng khách, lúc chuẩn bị lên thư phòng, nàng bị tiếng gọi phía sau hù sợ.

"Fany!" Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Hwang Min Ki cứ nghĩ là Han Ji Huyn đã về, nhưng ông không ngờ lại là Tiffany.

Tiffany bị ông Hwang phát hiện ra cũng chỉ ngạc nhiên một chút thôi, nàng lập tức bình tĩnh lại.

"Là tôi, appa, sao ông vẫn chưa đi làm?" Nàng xoay người lại hỏi ông.

Ông Hwang nhíu mày, "Cơ thể không thoải mái nên appa về sớm".

"Bệnh thì tới bệnh viện mà khám, nếu không muốn cuối cùng cũng như umma tôi" Tiffany nhàn nhạy nhắc nhở.

Trong lòng Ông Hwang tê rần, ông phức tạp nhìn Tiffany.

"Sao con lại về đây? Gần đây appa không gặp được con" Ông Hwang chịu đựng cơn đau dạ dày trong người hỏi.

"À, tôi quên nói cho ông biết, tôi dọn ra ngoài ở rồi" Vẻ mặt Tiffany không gì thay đổi nói.

Ông Hwang không vui nói: "Sao tự nhiên muốn dọn ra ngoài? Eun Ji không còn ở đây nữa, con còn gì không vừa lòng à".

"Nếu nói không hài lòng thì đương nhiên là có rồi" Ánh mắt Tiffany lạnh như băng, "Chỉ cần nhìn thấy căn nhà này là tôi không vừa lòng".

Ông Hwang nổi giận, những lời nói của nàng chọc ông càng đau dạ dày, ông ôm bụng, mồ hôi lạnh rơi xuống, "Con đúng là muốn làm phản!".

Tiffany thấy ông như vậy chỉ thở dài một hơi, đưa cho ông một ly nước ấm. Nhưng ông chỉ ngoảnh mặt, nhìn đi hướng khác làm lơ đi nàng.

Bị ông Hwang từ chối nàng cũng không giận, đặt ly nước lên bàn, nàng ngồi xuống đối diện ông Hwang.

"Lần này tôi tới đây không phải để cãi nhau với ông" Nàng cất gai trên mình lại, "Tôi chỉ muốn hỏi chuyện của umma thôi".

Vừa nhắc tới bà Hwang, Ông Hwang không đồng ý phối hợp, ông khoát tay, ra vẻ không muốn nói gì.

"Appa" Tiffany nhẹ nhàng nói, "Tôi không biết ông có từng nghĩ tới hay không, vì sao bệnh của umma lại đột nhiên trở nặng".

Vẻ mặt ông Hwang bắt đầu thay đổi.

Tiffany nói tiếp, "Tuy cơ thể umma không được khỏe, nhưng bà ấy vẫn tích cực điều trị, bác sĩ nói umma hồi phục rất tốt, nhưng sao đột nhiên chẳng có kết quả gì hết?".

"Appa, ông có từng nghĩ tới không?".

Tiếng hít thở của ông Hwang dần biến mất, chứng minh ông đã nghe hết những gì Tiffany nói.

"Appa không biết" ông cứng rắn nói: "Umma con lúc nào cũng giấu giếm về bệnh của mình... appa làm sao biết được cái gì?"

"Sao umma lại giấu ông?" Tiffany hỏi.

Câu hỏi này đã trúng tim đen của ông Hwang, ông nổi giận: "Sao appa biết được? Muốn hỏi thì đi mà hỏi Lee Boyoung! Con đi hỏi bà ấy, tại sao lại giấu appa, sao lại muốn gạt appa!".

Tiffany không hiểu sao đột nhiên ông lại nổi giận đùng đùng như vậy, nàng nhìn ông Hwang giận run người, há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Xem ra appa thật sự rất hận umma - Tiffany cảm thấy tình hình hơi khó khăn. Thấy Hwang Min Ki như vậy, chắc chắn ông ta không biết gì về thuốc men cả.

Vậy rốt cuộc Han Ji Huyn có hại umma không?.

Tiffany thấy Hwang Min Ki đã tỉnh táo lại, nàng kiên trì hỏi tới cùng: "Appa, con muốn biết ông có mang di vật của umma về JeJu không, ví dụ như thuốc, quần áo chẳng hạn".

Ông Hwang không nhịn được nói: "Toàn bộ đều có, tất cả mọi thứ trong nhà này, appa đều trả lại cho bà ấy".

Tiffany vui mừng - Đúng là có thật.

"Con hỏi cái đó làm gì?" Ông Hwang hơi bực bội.

"Tôi chỉ muốn xem những di vật mà umma để lại thôi" Tiffany tùy tiện tìm đại một lý do.

"Có gì để xem?" Ông Hwang nhíu mày, "Appa đã chôn hết cả rồi".

"C-á-i gì?" Tiffany khiếp sợ nhìn ông, "Ông chôn rồi?".

Ông Hwang nhíu mày, một lúc lâu sau, giọng nói của ông khàn khàn vang lên: "Umma con ở dưới sẽ không quen".

Tiffany câm nín.

Nàng biết, trước khi umma nàng chết ông Hwang đã bắt đầu dọn dẹp, lúc trước khi đi viếng umma, nàng đã cầm theo vài cuốn sách, đó là những quyển nàng đã lén lút đi giấu. Nhưng không ngờ ông Hwang lại mang hết đi chôn, đúng là...

Đây chẳng phải là gián tiếp giúp Han Ji Huyn còn gì?.

***

Tiffany nhận được thông báo của Kang So Jung, Park Chan Seung muốn tới JeJu.

"Cô muốn đi theo à?" Kang So Jung hỏi nàng.

Tiffany ừ một tiếng, "Tôi phải đi xem ông ta tới đó làm gì?".

"Vậy cô nhớ cẩn thận đó" Kang So Jun nói nhỏ.

"Tôi biết rồi" Tiffany đáp lại, "Tôi biết chừng mực".

"Cô còn gì muốn nói với tôi à?" Tiffany cầm điện thoại, nhìn xuống đất.

Kang So Jung hơi chần chừ, "Không,... không có".

Tiffany cười khẽ, "Vậy tôi cúp máy đây".

"Được...".

***

Park Chan Seung tới nhà cũ của Lee Boyoung, đã lâu rồi nơi đây không có ai tới, các mảnh ngói rơi đầy xuống sân nhà.

Ông ta dùng sức bẻ khóa cửa, rồi bước vào.

Mặc dù là nhà cũ đã lâu không được dọn dẹp hay sửa sang gì. Nhưng lúc vào trong, Park Chan Seung không hề ngửi thấy mùi bụi quá gay gắt.

Ông ta nở nụ cười sâu xa, ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm phòng ngủ của Lee Boyoung.

"Vào cửa, rẽ trái, căn phòng đầu tiên..." Park Chan Seung nhớ lại những gì Han Ji Huyn nói, rồi đi thẳng vào phòng.

Vừa vào phòng, một lọ thuốc màu trắng trên tủ đầu giường, đập thẳng vào mắt ông ta.

Park Chan Seung nhàn nhã đi tới, đang chuẩn bị cầm lọ thuốc lên nhìn cho kỹ, thì cánh cửa đột nhiên vang lên một tiếng thật to.

"Cản sát đây, không được nhúc nhích!".

Vài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng chặn ở cửa, nhưng trước mặt bọn họ còn có Tiffany đang nổi giận đùng đùng.

"Park Chan Seung ông đang cầm cái gì trong tay vậy hả?" Tiffany đã mất hết lý trí, chạy tới giành lấy lọ thuốc trong tay Park Chan Seung.

Nàng nhìn lọ thuốc, ngửi một chút, giống như nếu làm vậy nàng có thể biết được loại thuốc bên trong.

Park Chan Seung nở nụ cười châm chọc, "Không biết các vị cảnh sát tới đây có việc gì?".

Tiffany hừ lạnh, "Ông đừng giả vờ nữa, Park Chan Seung, ông tự ý xông vào nhà người ta, muốn đến nhà umma tôi lấy chứng cứ tội phạm của mình chứ gì?".

Vẻ mặt Park Chan Seung không thay đổi nhìn nàng, "Hả? Chứng cứ tội phạm? Tôi không biết chứng cứ tội phạm gì cả".

"Ông lén đổi thuốc của umma tôi, làm bệnh tình của bà càng lúc càng nặng, hại bà ấy qua đời. Ông phạm tội giết người! Chuyện này cần tôi phải nhắc nhở nữa sao? Bác sĩ Park" Cả người Tiffany run rẫy, dường như đã bị chọc tức không ít.

Park Chan Seung thản nhiên nói: "Cô đừng có mà vu khống cho tôi, tôi đã kê thuốc cho Lee Boyoung rất cẩn thận. Chẳng phải cô cũng xem qua rồi sao? Trên đó có ghi, vì bệnh tình của bà ấy nặng thêm nên mới cần tăng thêm thuốc sao?".

Tiffany không phản bác lại, đúng là toa thuốc của Park Chan Seung không hề sai.

"Ông đừng nói dối!" Tiffany oán hận nhìn ông ta, "Đúng là toa thuốc của ông không sai, nhưng ông đã kê sai!".

"Hả?" Park Chan Seung khinh thường nhìn nàng, "Vậy xin hỏi cô có bằng chứng gì không?".

"Đây là bằng chứng!" Tiffany giơ lọ thuốc lên, "Loại thuốc này chính là thuốc mà ông đã kê sai cho umma tôi".

Nàng nói tiếp, "Nếu thuốc này không sai, vậy sao ông lại muốn tới đây ăn trộm làm gì?".

Ánh mắt Park Chan Seung hiện lên ý cười, ông ta bỏ tay vào túi quần, dựa vào tủ đầu giường bên cạnh, "Cô không biết thì đừng nói lung tung, Lee Boyoung không chỉ là bệnh nhân của tôi, mà bà ấy còn là bạn của tôi, tôi tới đây chỉ vì nhớ bà ấy thôi".

"Còn lọ thuốc kia..." Park Chan Seung híp mắt lại, "Chỉ là vitamin bình thường mà thôi".

Tiffany không nhượng bộ ông ta một chút nào, "Ông tạm thời đừng bấu víu vào đâu cả, ông đừng tưởng tôi không biết, loại thuốc này, không phải là vitamin!".

Park Chan Seung tự tin nở nụ cười, trong mắt ông ta tràn đầy khiêu khích, "Vậy đi, trước mặt các vị cảnh sát đây, chúng ta đánh cuộc một ván nào. Nếu trong đây không phải là vitamin thì tôi sẽ nhận tội. Nhưng nếu là vitamin, tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng người khác".

Tiffany cuối đầu như đang suy nghĩ, Park Chan Seung nhìn nàng, ý cười trong mắt càng lúc càng hiện rõ.

Nhưng ông ta lại không thấy Tiffany đang nở nụ cười như ý.

"Được!" Giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, Tiffany quyết định đánh cuộc với Park Chan Seung một phen.

Tiffany không trực tiếp mở lọ thuốc kia ra, mà dẫn đoàn cảnh sát với Park Chan Seung tự tin tới bệnh viện tại JeJu.

Nàng mời một vị bác sĩ già có uy tín tới, sau đó bảo ông mở lọ thuốc ra kiểm tra.

Đợi ông nhìn một hồi, Tiffany mới hỏi: "Bác sĩ, thuốc trong này là vitamin ạ?".

"Nói bậy gì vậy?" Vị Bác sĩ già không vui, "Thuốc này giống Vitamin lắm à?".

"Sao có thể như vậy được!" Park Chan Seung không thể bình tĩnh như trước nữa, ông ta nhanh chóng đi tới, đoạt lấy lọ thuốc trong tay vị bác sĩ già, "Đây rõ ràng là Vitamin...".

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là" Vị bác sĩ già thở dài, "Không có một chút hiểu biết gì cả".

Park Chan Seung nổi điên đưa mắt nhìn kỹ lọ thuốc trong tay.

"Sao lại như vậy được?" Vả mặt Park Chan Seung dữ tợn, "Han Ji Huyn lừa tôi!".

Tiffany mỉm cười, "Xin lỗi, bác sĩ Park, ông bị tình nghi là cố ý giết người, tôi nghĩ hình như ông sẽ được những vị cảnh sát đằng sau mời đi "uống trà" một chuyến rồi".

Tiffany vừa dứt lời những người cảnh sát phía sau tiến lên bắt giữ Park Chan Seung.

Park Chan Seung chợt hiểu ra mọi chuyện, ông ta hét lên với Tiffany: "Là cô! Chính cô là người đã hãm hại tôi!".

Tiffany ra vẻ không sao giơ tay, vô tội cười với ông ta, "Bác sĩ Park, trước khi không có bằng chứng, tôi có thể tố cáo ông tội phỉ báng người khác đấy".

Park Chan Seung bị cảnh sát bắt đi.

***

Lúc nghe được tin tức này, Han Ji Huyn suýt nữa đã đánh rơi cái bát trong tay.

Ông Hwang nhíu mày, nhìn Han Ji Huyn luống cuống tay dọn dẹp quần áo bẩn, nhẹ giọng quát: "Sao lại bất cẩn quá vậy".

"Không, không sao cả" Giọng nói của Han Ji Huyn hơi run rẫy.

"Sao vậy?" Ông Hwang ngạc nhiên nhìn bà ta, "Từ nãy tới giờ, sau khi nhận điện thoại xong em lại không yên lòng, cuối cùng là có chuyện gì?".

"Không có gì" Sắc mặt Han Ji Huyn tái nhợt, bà ta cầm giấy lau miệng, sau đó vội vàng tạm biệt ông Hwang, "Em có chút việc, em đi trước đây".

Sau khi ra khỏi cửa, Han Ji Huyn vội vàng gọi cho Han JeunMin.

"Những gì cậu vừa nói là thật sao?" Han Ji Huyn nói nhỏ vào điện thoại.

Giọng nói lạnh lùng của Han JeunMin vang lên, "Tận mắt tôi nhìn thấy, Park Chan Seung bị cảnh sát bắt ở JeJu".

"Sao lại như vậy được?" Han Ji Huyn khó tin nói: "Phải là Tiffany Hwang bị bắt đi chứ?".

Giọng nói của Han JeunMin càng lạnh lùng hơn, "Tôi không biết. Nhưng Han Ji Huyn, hình như tôi quên hỏi chị... Có phải chị đã lừa tôi đúng không?".

Mặt Han Ji Huyn trắng bệch, bà ta lắp bắp nói: "Cậu... Cậu đang nói gì vậy?".

Han JeunMin âm độc nói, "Chị gái yêu dấu, có phải chị đã quên
nói cho em biết...
Chị đã tự tay giết người mà em yêu nhất đúng không?".

"Rốt cuộc cậu đang nói lung tung gì vậy?" Han Ji Huyn cố kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, "Han JeunMin, cậu bình tĩnh đã. Cậu hãy nghe chị nói, chị không có hại chết Lee Boyoung, bà ta bị bệnh mà chết, chẳng lẽ cậu không tin chị sao?".

Han JeunMin nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên là tôi tin chị rồi, tôi rất tin tưởng chị. Chị nói chỉ cần bắt con gái của Boyoung đi, cô ấy sẽ ở cùng tôi. Chị nói tôi đừng tới Seoul, Boyoung sẽ đích thân tới tìm tôi, vì vậy tôi nghe theo. Nhưng khi chị nói Boyoung ngã bệnh qua đời, là vì để tôi không u mê nữa, suýt nữa tôi cũng đã nghe theo".

"Thật sự, chỉ còn một chút nữa thôi...".

Han Ji Huyn nghe sởn tóc gáy, bà muốn Han JeunMin bình thường lại. Là vì, mỗi lần hắn phát điên, sẽ không biết được ai là ai nữa.

"Em trai à, chẳng lẽ trong lòng cậu, chị không bằng một người đã chết sao? Mà Lee Boyoung cũng là chị em tốt của chị, sao chị có thể nhẫn tâm hại cô ấy được?"

Han JeunMin sâu xa nói: "Han Ji Huyn, năm đó chị và Hwang Min Ki cùng nhau về nhà, tôi và umma đều có mặt ở đó".

Di động trong tay Han Ji Huyn rơi xuống, "bộp" một tiếng, điện thoại bị vỡ mặt kính, cả pin cũng văng ra.

Bà ta cứ nghĩ hôm đó không có ai ở nhà, nên bà ta mới dẫn Hwang Min Ki vào nhà.

Nếu umma đã thấy chuyện bà ta và Hwang Min Ki, vậy có phải đã nói lên, căn bệnh tim của umma bà ta tái phát là có nguyên nhân khác sao?.

Han JeunMin đang ám chỉ với bà ta cái gì đây.

Han Ji Huyn cứ tưởng rằng, umma bị chuyện Han JeunMin thích Lee Boyoung chọc giận, làm bệnh tim tái phát. Nhưng không ngờ bà lại thấy bà ta và Hwang Min Ki...

Chẳng lẽ căn bệnh tim của umma tái phát đều là vì bà ta sao?.

Sao lại như vậy được?.

Han Ji Huyn cười khổ, vì cái chết của umma, mà nỗi oán hận với Lee Boyoung càng lúc càng lớn. Thế mà bây giờ có người nói cho bà ta biết, bà ta hận sai người, hại lầm người rồi.

Bây giờ sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này đây?.

Lee Boyoung ơi là Lee Boyoung, dù còn sống hay đã chết, cô đều có khả năng khiến tôi sống trong đau khổ...

...

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro