Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Han Ji Huyn nhìn thấy Park Chan Seung, tâm tình bà ta rất phức tạp.

Đây là lần thứ hai bà ta tới đây, lần nào cũng tới thăm đồng minh.

"Không ngờ Tiffany có thể hại ông ra thế này" Trong mắt Han Ji Huyn hiện ra vẻ đùa cợt rõ ràng.

Sắc mặt Park Chan Seung tiều tụy, "Là tôi đã xem nhẹ cô ta".

Han Ji Huyn hốt hoảng, lúc trước tới thăm Hwang Eunn Ji, cô ta cũng nói như vậy.

"Bà định làm thế nào đây?" Park Chan Seung gấp gáp nói, "Tôi không muốn ở đây đâu".

Han Ji Huyn lắc đầu, "Ông đã nhận tội rồi, tôi không có cách nào giúp được ông nữa".

"Mẹ nó, tôi tin tưởng bà quá rồi!" Park Chan Seung chửi tục, "Là bà đã thề thốt, mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Vậy mà, mẹ nó, sao tôi lại ở đây hả?".

Sắc mặt của Han Ji Huyn cũng không ổn tí nào, "Cái này thì ông nên hỏi con bé nô lệ kia rồi. Có phải cô ta đã làm lộ kế hoạch của chúng ta không?".

"Không" Park Chan Seung lắc đầu chắc chắn, "Cô ta sẽ không phản bội tôi đâu".

Han Ji Huyn phì cười, "Ông còn tin tưởng sủng vật của mình được nữa à, loại người như cô ta chỉ cần có sữa thì là mẹ thôi. Ông cho cô ta tiền được, chẳng lẽ Tiffany Hwang không cho được sao?".

Park Chan Seung sâu xa cười, "Bà không hiểu cái gì là nô lệ đâu...".

"Tôi không muốn biết" Vẻ mặt Han Ji Huyn không có biểu cảm gì nói: "Ông tự nghĩ làm thế nào để thoát tội đi, tôi nói trước, ngàn lần không được khai tôi ra. Nếu không, tôi sẽ khai hết những chuyện kia của ông".

Ánh mắt Park Chan Seung lạnh như băng, "Ý bà là, bà không đồng ý giúp tôi à?".

"Sao tôi giúp được ông nữa?" Han Ji Huyn nhỏ giọng rống: "Bây giờ bản thân tôi còn khó mà giữ được, ông cầu xin tôi thì không bằng cầu xin chính mình đi".

"Ơ..." Park Chan Seung cười khinh miệt, "Han Ji Huyn, bây giờ tôi đã hiểu vì sao Hwang Eun Ji đã nhảy khỏi thuyền rồi".

Han Ji Huyn không hiểu ông ta có ý gì, đúng lúc muốn hỏi thử, Park Chan Seung đột nhiên đứng lên.

"Cút đi" Park Chan Seung không nhìn bà ta nữa.

Han Ji Huyn không hiểu gì, tức giận rời khỏi trại tạm giam.

"Tiffany Hwang" Han Ji Huyn cắn răng nghiến lợi: "Đúng là quá tốt, cô cũng lợi hại đấy".

Han Ji Huyn bắt đầu cuống cuồng lên, vừa lo lắng Han JeunMin xúc động sẽ làm ra chuyện điên rồ, vừa sợ Park Chan Seung sẽ khai bà ta ra.

Nhất định Tiffany đã biết hết sự thật rồi, Han Ji Huyn không thể nào hiểu được, Tiffany lại biết được chuyện năm đó chứ.

Trong đầu Han Ji Huyn hiện lên một ý nghĩ, bà ta quay lại đi vào ngục giam của Hwang Eun Ji.

"Umma, đã lâu không gặp..." Cách cửa sổ, Hwang Eun Ji nhìn Han Ji Huyn.

Han Ji Huyn quan tâm nhìn cô ta, "Eun Ji, con gầy rồi".

Lời đau lòng hiện hẳn lên mặt.

Hwang Eun Ji cười chua xót, "Bởi vì cuộc sống của con không được tốt lắm".

Có vẻ là đang nói thật, hai năm qua, Hwang Eun Ji lúc nào cũng được cưng chiều, không thể quen được cuộc sống ở đây.

Những cô gái ở đây đều không thích Hwang Eun Ji, nên chuyện gì cũng nhắm vào cô ta. Mà Han Ji Huyn và Hwang Min Ki không có chuẩn bị cái gì, nên Hwang Eun Ji rất khổ sở.

"Khổ cho con rồi..." Ánh mắt Han Ji Huyn mang theo yêu thương.

Hai người dối trá hỏi thăm nhau, cuối cùng, Han Ji Huyn cũng nói ra nguyên nhân mình tới đây.

"Eun Ji" Giọng nói của Han Ji Huyn hơi gấp gáp, "Sao Han JeunMin lại biết được chuyện của Lee Boyoung?".

Hwang Eun Ji cười thần bí, "Con không biết nữa".

Han Ji Huyn nghiêm túc, "Con đừng hòng gạt umma, có phải con đã nói cho cậu ta biết đúng không?".

"Umma" Nụ cười trên mặt Hwang Eun Ji biến mất, "Umma nghĩ giấy gói được lửa sao? Thay vì nói con nói cho cậu biết, thì nói cậu nói cho con biết còn hơn".

Han Ji Huyn khiếp sợ không nói nên lời.

Hwang Eun Ji giễu cợt nhìn bà ta, "Nhìn bộ dạng umma như vậy, chắc không lâu nữa chúng ta được đoàn tụ ở đây rồi".

"Hwang Eun Ji!" Han Ji Huyn hơi tàn nhẫn, "Con muốn làm gì?".

"Con muốn làm gì à?" Hwang Eun Ji cười, "Con chỉ chợt nhớ tới chuyện lặt vặt thôi, con sợ lúc cảnh sát tới hỏi con lỡ miệng nói ra mà thôi".

"Đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi!" Han Ji Huyn tức giận, "Làm vậy thì cô được lợi gì hả?".

Hwang Eun Ji cười khẽ, "Chẳng được lợi gì, con chỉ muốn được đoàn tụ với umma mà thôi!".

"Mơ đi".

***

Ông Hwang khó hiểu nhìn Han Ji Huyn, "Hình như gần đây em thường xuyên tới trại tạm giam thì phải".

Động tác mát xa của Han Ji Huyn hơi dừng lại, rồi cười xấu hổ nói: "Là Eun Ji muốn tìm em nói chuyện một chút".

Im lặng một lúc, ông Hwang mở miệng nói: "Sau này nếu không có gì quan trọng, thì em đừng tới đó nữa".

"Được" Han Ji Huyn không dừng tay lại, bà ta thử hỏi ông Hwang: "Gần đây Fany có tới tìm anh không?".

"Có" Ông Hwang uống một ngụm trà, "Con bé tới đây trò chuyện với anh thôi".

"Vậy hai người nói gì vậy?" Han Ji Huyn vội vàng hỏi, vẻ mặt hơi sợ hãi.

Ông Hwang nhìn bà ta, "Fany nói hình như bác sĩ gia đình cũ của chúng ta phạm tội".

Han Ji Huyn cười ha ha, nói vậy à. Thực ra bà ta đang rất căng thẳng, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn một tí.

Ông Hwang bị bà ta đè đến tê cả đầu, thở dài một hơi, "Cũng chả biết phạm tội gì, anh cũng chỉ mới cho ông ta nghĩ việc hai năm nay từ khi em tới đây thôi".

Han Ji Huyn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với ông Hwang: "Em nhớ hình như trong công ty có tài liệu cần xử lý, bây giờ em phải đi xem ngay đây".

"Trễ rồi mà" ông Hwang xem đồng hồ trên tay một chút, tám giờ rưỡi, ông đề nghị nói: "Để ngày mai đi".

"Không được!" Han Ji Huyn từ chối, bất chợt phát hiện sắc mặt ông Hwang không được tốt lắm, bà ta lại thở dài, "Em sợ ngày mai không kịp nữa".

Ông Hwang cũng không khuyên bà ta nữa, để mặc bà ta tùy ý sửa soạn vội vàng tới công ty.

Lúc Han Ji Huyn đóng sập cửa ra ngoài, ánh mắt dịu dàng của ông Hwang u ám lại, trong mắt tràn đầy ý hận khiến người khác phải sợ.

Ông gọi điện cho Tiffany.

Lúc nhận được điện thoại, Tiffany nở nụ cười.

"Sao thế?" Nàng hỏi.

"Con đã đoán đúng" ông Hwang u ám nói, "Bà ta đã tới công ty".

"Bây giờ ông đã chịu tin tôi rồi à?" Tiffany cười đắc ý.

Ông Hwang nắm chặt tách trà trong tay, "Con đừng tham gia vào chuyện này nữa".

"Dựa vào cái gì?" Tiffany tức giận nói: "Đến bây giờ rồi mà ông còn che chở cho bà ta nữa à?".

"Nói chung là con đừng xem vào nữa" ông Hwang ra lệnh.

Tiffany lậo tức cúp điện thoại.

"Sao vậy?" Taeyeon quan tâm hỏi.

"Appa em nói em đừng lo chuyện này nữa" Tiffany nói to: "Đúng là em không nên nói cho ông ấy biết. Bây giờ chúng ta uổng công vô ích, mà còn cho Han Ji Huyn một cơ hội giả vờ nữa".

Taeyeon an ủi nàng, trong đầu hiện lên vẻ mặt oán hạn không giống như giả vờ của ông Hwang khi ông phát hiện ra sự thạt.

Hơi kì lạ...

Taeyeon xem xét một chút, rồi đột nhiên đứng lên, kéo Tiffany chạy ra ngoài.

"Tae làm gì vậy?" Tiffany vẫn còn giận.

"Appa em sắp xảy ra chuyện rồi".

***

Tiffany không hiểu gì bị Taeyeon kéo lên xe.

"Chuyện gì vậy? Tae nói appa em làm sao?" Tiffany không hiểu.

Taeyeon giải thích: "Tae cảm thấy appa em có thể sẽ ra tay với Han Ji Huyn".

Tiffany hoảng sợ, "Không thể nào...".

Ông Hwang là một người rất lý trí, không bao giờ xúc động như vậy, nhưng nhìn thấy Taeyeon nghiêm túc như vậy, Tiffany cũng phải chắc chắn theo.

"Chẳng lẽ ông ấy thật sự muốn trả thù cho umma à?" Tiffany lẩm bẩm nói, trong lòng không tin.

Taeyeon lái xe rất nhanh, không bao lâu sau đã tới trước cửa công ty của Hwang Thị.

Tiffany dẫn tới Taeyeon vào thang máy lên tầng 8, đi thẳng vào phòng làm việc của Han Ji Huyn.

Thấy văn phòng vẫn sáng đèn, Tiffany thở phào một hơi, sau đó một tiếng thét chói tai từ phòng làm việc khiến tim nàng lơ lửng.

Chuyện gì đang xảy ra?.

Tiffany và Taeyeon liếc nhau một cái, sau đó đi vào phòng làm việc của Han Ji Huyn.

Tiffany bị cảnh tượng trong trước mắt dọa sợ đến ngây người.

Han Ji Huyn đau đớn bị ông Hwang bóp cổ, hai tay vùng vẫy trong không trung. Mà khuôn mặt ông Hwang đã đỏ lên, trên trán nổi đầy gân xanh, có thể biết ông mạnh tay thế nào.

Taeyeon nhanh chóng tách bọn họ ra.

Ông Hwang đỏ mắt không muốn buông, nhưng không đấu lại Taeyeon, sức lực trên tay nhỏ dần, cuối cùng buông hẳn Han Ji Huyn ra.

Han Ji Huyn ngã xuống đất, sống sót sau tai nạn thở hổn hển.

"Cứu, cứu với..." Bà ta khó khăn kêu cứu.

Tiffany ngẩn người, nhìn Han Ji Huyn dưới đất. Rồi quay sang nhìn con dao gọt hoa quả trên bụng bà ta, quần áo cũng đã nhiễm màu máu đỏ.

Taeyeon cũng quay sang nhìn, vẻ mặt cậu lập tức biến sắc.

Ông Hwang quát: "Không được cứu bà ta".

Taeyeon sững sờ nhìn Tiffany.

Tiffany nắm chặt tay.

Nàng nhìn Han Ji Huyn đau khổ hấp hối nằm trên đất. Dường như nàng đã mơ thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, chỉ cần nàng đá một cước thôi, cũng có thể nghiền nát mọi hy vọng của Han Ji Huyn.

Bây giờ ngay lúc Han Ji Huyn đang giãy giụa giữa ranh giới sống chết, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng.

Tiffany gục đầu xuống, đôi mắt che giấu, dưới cái nhìn sắc bén của ông Hwang nàng nói: "Tae mang bà ta đi trước đi".

"Con!" Ông Hwang đứng dậy muốn ngăn cản Taeyeon lại.

Tiffany nói: "Tae cứ đi đi, đừng để ý tới ông ấy".

Ông Hwang đành trơ mắt nhìn Taeyeon mang bà ta đi.

"Vì sao?" Giọng nói khàn khàn của ông Hwang vang lên trong phòng làm việc.

Tiffany bình tĩnh nói: "Đúng là tôi rất hận Han Ji Huyn, nhưng tôi không muốn để bà ta dễ dàng được giải thoát như vậy".

Lúc chết umma đã rất đau khổ, vậy thì Han Ji Huyn phải nhận lại gấp đôi.

Ông Hwang cúi đầu không nói gì.

Trước khi đi, Tiffany nhìn ông một cái, không thấy được khuôn mặt của ông, chỉ thấy một giọt nước mắt chảy dài trên mặt ông, rồi rơi xuống đất.

Nàng phì cười một tiếng, rồi xoay người rời đi.

***

Lúc Han Ji Huyn được đưa vào bệnh viện, bà ta đã lâm vào hôn mê, Taeyeon cũng không đưa bà ta vào bệnh viện lớn được, mà chỉ đưa vào bệnh viện tư nhân.

Choi Sooyoung bị một cuộc điện thoại của Taeyeon đành phải mở cửa phòng khám, sau đó đặt Han Ji Huyn lên băng ca mang đi phẩu thuật.

"Tớ nói này, lần sau cậu đừng hối thúc tớ nữa nhé, người này không có chết được đâu. Cậu xem, cậu hối tớ tới nỗi tớ quên mang giày luôn rồi này" Choi Sooyoung đưa chân mang dép của mình lên.

Taeyeon lạnh lùng nhìn, "Đừng nói nhảm nữa, cứu người đi".

"Được được được" Choi Sooyoung lắc đầu, "Tôi đây không so đo với cậu nữa".

"Cậu đi ra ngoài trước đi".

Taeyeon đi rồi, Choi Sooyoung tập trung vào Han Ji Huyn, vẻ mặt cậu đột nhiên nghiêm túc, không vô lại khi ở cùng với Taeyeon, bây giờ cậu như một bác sĩ thực thụ, nhìn cực kỳ nghiêm chỉnh.

Cậu rút con dao trên bụng Han Ji Huyn ra.

Han Ji Huyn bị đâm ngay bụng, may là không đụng tới nội tạng, Sooyoung cầm máu cho bà ta, rồi khâu vết thương lại.

Lúc phẫu thuật, có lẽ Han Ji Huyn cảm thấy đau, nên nhỏ giọng hừ hừ, mày cũng nhíu lại.

Sooyoung ngạc nhiên kêu lên, "Chao ôi, dùng thiếu thuốc tê rồi".

Rồi lại lẩm bẩm nói, "Quá bất cẩn rồi... hì hì".

Lúc Tiffany tới nơi, đã thấy Taeyeon đứng ngoài phòng khám đợi nàng.

"Han Ji Huyn đâu?" Nàng đi đến hỏi cậu.

Taeyeon dẫn nàng vào, "Choi Sooyoung đang làm phẫu thuật cho bà ta".

Tiffany ồ một tiếng, "Cứu được à?".

Taeyeon gật đầu, "Sooyoung nói không chết được đâu".

Tiffany yên tâm.

Sooyoung là bạn thân của Taeyeon, từ nhỏ đã sống trong đại viện, nghe Taeyeon nói lúc còn nhỏ Sooyoung cũng hơi phóng túng, lớn lên thì lại lưu manh.

Nhưng không ngờ lại học y học lâm sàng, đã vậy còn vừa đi du học về.

Taeyeon nói y thuật của Sooyoung khá tốt, rất nhiều bệnh viện nổi tiếng muốn mời cậu về làm việc. Nhưng cậu ta không muốn, tự mở một phòng khám nhỏ sống qua ngày.

Lần này, thuốc của Park Chan Seung bị đổi, cũng do Sooyoung cung cấp.

"Kim Taeyeon" Tiffany nhẹ nhàng gọi cậu.

"Hả!".

"Sao Tae lại muốn ngăn appa em lại?" Tiffany hỏi.

Taeyeon nở nụ cười, trong mắt hiểu rõ, "Tae biết em không thể bỏ chú Hwang được".

Tiffany xoắn tay, nói nhỏ, "Ai bảo em không bỏ được".

Taeyeon ôm nàng vào lòng, dựa vào vai nàng, "Tae sợ em khó chịu, dù sao ông ấy cũng là appa em".

Tiffany đánh cậu một cái, "Tae đúng là đáng giận, em sẽ không tha thứ cho ông ta đâu".

"Được rồi, không tha thứ" Taeyeon cưng chiều nói theo.

"Em chỉ không cam lòng mà thôi..." Tiffany vùi vào lòng cậu, buồn bực nói: "Nếu ông ta giết Han Ji Huyn, thì ông ta cũng xong rồi. Kết quả như vậy thì quá lợi cho anh ta, dựa vào cái gì mà ông ta lại dùng cách này để chuộc tội".

Taeyeon không nói gì, vuốt ve tóc nàng, làm Tiffany thả lỏng cơ thể.

"Khụ" Sooyoung vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, ánh mắt chợt lóe lên.

Tiffany thấy Sooyoung đi tới, liền vội vàng đẩy Taeyeon ra, mặt đỏ bừng nhìn Sooyoung: "Sao rồi?".

Sooyoung cởi bao tay ra, thờ ơ nói, "Chắc cũng sống được vài chục năm ấy chứ".

...

Tiffany khôbg nói cho cậu ta biết, Han Ji Huyn phải ngồi tù và sẽ bị xét xử, nên chắc cũng không sống lâu vậy đâu.

"Khi nào bà ta tỉnh lại?" Tiffany hỏi.

Sooyoung quăng bao tay vào thùng rác, "Mấy tiếng nữa thôi, đợi thuốc gây mê hết tác dụng là được".

Nói đến thuốc gây mê Sooyoung không chột dạ, cây ngay không sợ chết đứng, để Tiffany nghĩ cuộc phẫu thuật này đã thành công.

Chỉ có Taeyeon nhàn nhạt liếc Sooyoung một cái, cậu đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Han Ji Huyn khi đợi ở bên ngoài.

Sooyoung cười vô lại, "Sao, giúp cậu rồi mà cậu cũng không chịu đãi tớ một bữa cơm à".

Taeyeon cười như không, nhìn cậu ta, "Cậu muốn ăn gì?".

"Cứ tùy tiện đi" Sooyoung ngồi dựa vào ghế, "Cậu cứ tùy tiện làm một chút mười tám món cho tớ trước đã".

"Hả?".

Sooyoung trêu ghẹo Taeyeon, "Cậu đừng giấu, tớ biết cậu học nấu ăn rồi, nghe nói còn nấu rất ngon nữa".

"Vậy tớ mang nguyên liệu nấu ăn đi nhé" Ánh mắt Taeyeon mang theo ý cười.

"Lấy đi lấy đi" Sooyoung vẫn chưa hiểu ý của cậu lắm, tới khi thấy Taeyeon cầm lấy vật xét nghiệm mang đi, cậu ta mới kêu lên, "Đại gia, tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi... Ôi! Cậu bỏ trái tim lại xuống cho tớ được không?".

....

End Chap.

Au cần động lực để viết tiếp những chap cuối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro