Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể Choi Sooyoung nhìn không đàng hoàng tí nào, nhưng cậu ta thật sự là một người đáng tin cậy.

Mấy tiếng sau, Han Ji Huyn tỉnh lại.

Bà ta cố gắng mở mắt ra, nhìn ánh sáng trên trần nhà, đôi mắt bà ta hơi đau vì ánh sáng chiếu thẳng vào mắt đột ngột.

Mình đang ở đâu đây? Bệnh viện sao?.

Đầu Han Ji Huyn còn cứng ngắt không thể cử động được, nên bà ta đành đảo mắt xem xét căn phòng lạ này.

"Cạch...".

Cửa phòng mở ra, Han Ji Huyn muốn ngồi dậy xem là ai, nhưng bây giờ cả người bà ta đều vô lực, không thể ngồi dậy được.

Người kia đi tới cạnh giường bà ta.

Là Tiffany Hwang.

Han Ji Huyn trừng mắt, hoảng sợ nhìn nàng.

Tiffany nhìn xuống bà ta, "Bà tỉnh rồi à...?".

Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, không thể nghe ra nàng có ý tốt hay xấu.

Han Ji Huyn thở hộc hộc, gắng sức lắm mới nói được một câu.

"Cô... Cô muốn, gì...?".

Tiffany mỉm cười, "Tôi còn muốn gì nữa đây? Han Ji Huyn! Tôi muốn bà sống thật khỏe mạnh, ở đây cảm nhận cảm giác tuyệt vọng đau khổ khi mà umma tôi sắp mất đã phải chịu".

Con ngươi của Han Ji Huyn rụt lại, bà ta đỏ mặt muốn đứng lên, Tiffany ghì bà ta xuống lại.

"Bà cứ ở lại đây đi" Tiffany nhẹ nhàng nói, "Đợi bà khỏe lại, tôi sẽ có một bất ngờ cho bà".

Thuốc vừa hết tác dụng, Han Ji Huyn không có sức để phản kháng, bà ta đành để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Tiffany cột bà ta trên giường, làm bà ta dù có mạnh khỏe tới đâu cũng không chạy khỏi.

"Tiffany Hwang!" Han Ji Huyn cực kỳ tức giận, trong mắt bà ta đầy oán hận, "Cô... Rốt cuộc là cô muốn gì đây?".

"Han Ji Huyn ơi là Han Ji Huyn, bà có biết năm đó lúc Han JeunMin bắt cóc tôi, hắn ta cũng thường xuyên cột tôi thế này trên giường đấy" Nói xong, Tiffany nở nụ cười, "Tôi cảm thấy cách này rất tốt, ít ra thì tôi chắc chắn bà không thể chạy trốn được".

Han Ji Huyn vô cùng sợ hãi, không do dự nói: "Tôi cảnh cáo cô... Cô mau thả tôi ra, nếu không, đợi tới lúc tôi thoát được, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu".

"Ai chưa tha cho ai thì chưa rõ đâu nhé?" Tiffany khinh thường nhìn bà ta, "Bà đợi đi làm bạn với Hwang Eun Ji đi. Hai mẹ con cùng ở tù cũng tốt đó, bà thấy sao?".

Han Ji Huyn cảm nhận được còng tay lạnh lẽo trên cổ tay, trong lòng cũng lạnh theo.

"Sẽ không, không đâu" Bà ta thì thào nói: "Cô không có bằng chứng".

"Bằng chứng?" Tiffant phì cười, "Bà nghĩ Park Chan Seung tình nghĩa tới nỗi, sẽ không khai bà ra sao?".

Han Ji Huyn bị vùi hãm trong suy nghĩ của mình, bà ta không tin Park Chan Seung phản bội mình, rõ ràng bà ta đang nắm thóp của ông ta, sao ông ta lại dám làm vậy?.

Tiffany không muốn nói nhiều với bà ta, thấy Han Ji Huyn sa sút như vậy, nàng hài lòng đi ra ngoài.

Sooyoung lười biếng dựa vào cửa, "Sao không nhân cơ hội này xử lý bà ta luôn đi?".

Sooyoung cũng đã biết chuyện của Tiffany rồi.

Tiffany cười, "Sao tôi phải mạo hiểm làm thịt bà ta chứ?".

Nàng kín đáo nói: "Tôi muốn quang minh chánh đại làm bà ta biến mất".

Sooyoung cong mắt cười nói,"Hai ngày nữa, tôi sẽ trị khỏi hoàn toàn vết thương của bà ta cho cô".

Tiffany khách sáo nói: "Làm phiền cô rồi".

Sooyoung khoát tay, "Chuyện này thì có gì đâu, chỉ cần lúc Kim Taeyeon vào bết, cô cứ thuận tiện gọi tôi tới ăn ké là được rồi".

Cậu ta xoa tay như tên lưu manh, nói: "Tôi còn chưa được thưởng thức tay nghề của tên nhóc kia nữa".

Tiffany ngại ngùng, "Lần sau nhất định sẽ gọi cô tới".

Taeyeon cầm bình giữ nhiệt đi tới, đúng lúc nghe thấy lời Tiffany nói...., hỏi lại: "Fany phải gọi cậu ta tới làm gì?".

Tiffany thè lưỡi, vô tội nói: "Không có gì".

***

Nửa tháng sau, vết thương của Han Ji Huyn hoàn toàn lành hẳn.

Nửa tháng này, Tiffany cũng không rãnh rỗi gì, nàng bận chuyện của Park Chan Seung. Tiffany tố cáo ông ta hai tội, một là cố ý giết người, hai là cưỡng hiếp.

Lúc đầu Park Chan Seung không nhận tội, đặc biệt là tội cưỡng hiếp, ông ta nói cả hai đều đồng ý phát sinh quan hệ.

Bên nhân chứng là Kang So Jung.

Đối với những tấm hình mà Tiffany đưa ra, Kang So Jung chỉ bình tĩnh.

"Là tôi tình nguyện".

Từ đầu tới cuối cô ta chỉ nói một câu như vậy.

Phía luật sư biện hộ đưa ra một lý do cho cô ta.

Vì Park Chan Seung là ân nhân của Kang So Jung, ông ta trả tiền trị bệnh cho mẹ của cô ta, nên cô ta mới có qua lại như vậy. Những hành động hung bạo mà Park Chan Seung đã gây ra cho cô ta, đều có thể tha thứ được.

Cuối cùng, vẻ mặt của Kang So Jung cũng thay đổi, cô ta tức giận nhìn mọi người xung quanh.

"Tôi không phải muốn báo đáp ông ấy!".

"Tôi yêu ông ấy! Tôi tình nguyện cho ông ấy làm!".

Tiffany chấn động, nhìn đôi mắt ngập nước của Kang So Jung, trong lòng nàng không nói nên lời.

Với nhiêu đó tuổi, Park Chan Seung dư tuổi làm ba cô ta luôn rồi, mà ông ta tiếp cận với Kang So Jung hoàn toàn có mục đích cả.

Chuyện này không chỉ có mình Tiffany biết, mà ngay cả Kang So Jung cũng biết.

Nhưng đã là yêu thì biết làm sao đây?.

Mọi người á khẩu không trả lời được.

Thấy Park Chan Seung đắc ý nhìn mình, Tiffany lắc đầu, ánh mắt nàng giễu cợt.

Sau khi đã được thẩm phán đồng ý, nàng cười gọi một nhân chứng khác vào.

Lúc Choi Sinyeon xuất hiện tại tòa án, Park Chan Seung rất ngạc nhiên, ông ta không ngờ, Tiffany có thể gọi Choi Sinyeon tới đây.

Choi Sinyeon cúi đầu đi lên, dường như có thể thấy được vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của bà. Lúc đi ngang qua Park Chan Seung , và rụt người lại, rồi vội vàng đi tới cạnh Tiffany.

Tiffany nhận lấy tấm ảnh trong tay Choi Sinyeon, vẻ mặt của Park Chan Seung đã bắt đầu dữ tợn.

Những tấm hình này chính là hình mà mấy năm trước Park Chan Seung đã chơi đùa một cô gái.

Lúc trước, Park Chan Seung không cẩn thận hại cô ta tàn phế, nhưng nhờ Han Ji Huyn giúp đỡ. Ông ta mới được bình yên tới giờ, bây giờ, tội ác bị Tiffany vạch trần, ông ta thật sự muốn ăn thịt nàng.

Kang So Jung luôn bình tĩnh ngồi yên, nhưng lúc nhìn thấy những tấm hình đó, lông mi cô ta hơi động đậy.

Choi Sinyeon không ngừng nói chuyện mà Park Chan Seung đã làm với cô gái kia, bà còn cố ý cung cấp một bằng chứng giết người của Park Chan Seung.

Chính là lọ thuốc giả màu trắng.

Năm đó, bà vô tình nghe được kế hoạch của Han Ji Huyn và Park Chan Seung, vì để chừa lại cho chính mình đường lui, nên ông ta giả thành nhân viên cứu hộ rồi lén lút đổi thuốc của Lee Boyoung.

Lúc đầu Choi Sinyeon chỉ định sẽ dùng những bằng chứng này để làm tiền cược cắt đứt quan hệ với Park Chan Seung, nhưng bà không ngờ lại có con đường tắt thế này.

Lọ thuốc, những tấm hình, lời khai của Choi Sinyeon, cả những gì ông ta đã nói trước khi bị bắt, bây giờ mọi thứ đều kết thúc.

Sắc mặt Park Chan Seung chán nản.

Ông ta bị kết án chung thân, lúc bị cảnh sát giải đi, ông ta trừng lớn mắt, dường như không thể tin mình lại có kết cục thế này.

Kang So Jung đi sau hai cảnh sát, im lặng rơi lệ.

Park Chan Seung cũng không nhìn lấy cô ta một lần, bản thân chỉ ngơ ngác để cảnh sát sát nhốt ông ta lại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời kia.

Tiffany thở dài một hơi, cuối cùng nàng cũng báo thù được cho umma rồi.

Hình như Kang So Jung vừa nhớ ra cái gì đó, cô ta chạy tới quỳ trước mặt Tiffany.

"Tiffany, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cô bỏ qua cho ông ấy được không, tha cho ông ấy nhé?" Kang So Jung ôm chân Tiffany, khóc khàn giọng.

Tiffany thờ ơ, "Tha cho ông ta? Vậy sao năm đó ông ta không chịu tha cho umma tôi?".

Kang So Jung lắc đầu, ôm Tiffany không buông, luôn miệng lặp lại, "Cầu xin cô, tha cho ông ấy đi, xin cô".

Tiffany kéo cô ta dậy, thương hại nhìn cô ta, "Tuy cô đã giúp Park Chan Seung gài bẫy tôi, nhưng tôi không hận cô đâu. Cô là một cô gái tốt, nhưng tiếc rằng cô đã yêu sai người rồi".

Kang So Jung lệ rơi đầy mặt.

***

Trong tù, Park Chan Seung yêu cầu muốn gặp Tiffany.

Taeyeon hỏi Tiffany có muốn đi hay không?.

"Đương nhiên là muốn rồi" Tiffany trừng mắt nhìn cậu, "Em vẫn đang chờ ông ta giúp em đâm Han Ji Huyn một nhát đây".

Đúng như Tiffany đoán, Park Chan Seung gọi Tiffany tới là vì chuyện của Han Ji Huyn.

Park Chan Seung râu ria đầy mặt, rất khác với hình ảnh bác sĩ trước kia, suýt nữa Tiffany đã không nhận ra ông ta.

"Có chuyện gì không?" Tiffany lạnh lùng nói.

Khóe miệng Park Chan Seung giật giật, "Cô cũng đoán được mà, mục đích tôi gọi cô đến đây".

"Điều kiện".

"Tôi muốn đi ra ngoài" Park Chan Seung nhìn chằm chằm nàng, "Tôi không muốn ở đây".

Mấy ngày nay ông ta bị tra tấn trong tù đủ rồi, không biết phải nói thế nào, một tù nhân cùng ngục với ông ta rất căm thù ông ta, thậm chí còn ra tay với ông ta.

Đây là người liều mạng nhất mà ông ta từng thấy, tuy ông ta làm rất nhiều chuyện ác, nhưng so với những người này, ông ta chẳng là cái đinh gì?.

Tiffany cười, Taeyeon sau lưng thấy ông ta như vậy cũng hài lòng gật đầu.

"Xin lỗi nhé, yêu cầu của ông tôi không thỏa mãn được rồi" Tiffany cười ngọt ngào, khiến Park Chan Seung cắn chặt răng.

"Cô phải giúp tôi ra ngoài!" Park Chan Seung đập mạnh vào cửa sổ, sau đó ông ta bị cảnh sát phía sau đè lại.

Taeyeon đưa tay lên, ý bảo cảnh sát kia buông Park Chan Seung ra.

Thấy Park Chan Seung chật vật không thể chịu nổi nơi này, Tiffany lạnh mặt, "Ông nghĩ bây giờ mình có tư cách để đàm phán với tôi à? Park Chan Seung, nói cho ông biết, Han Ji Huyn đang nằm trong tay tôi rồi".

Vẻ mặt Park Chan Seung thay đổi liên tục, cố gắng bình tĩnh nói: "Nếu không có tôi, cô không thể định tội Han Ji Huyn được".

"Hả?" Giọng nói của Tiffany đùa cợt, "Ai nói tôi sẽ định tội bà ta vậy? Dù sao bà ta cũng nằm trong tay tôi rồi, tôi muốn đối phó thế nào cũng là do tôi quyết định".

"Cô không dám đâu" Park Chan Seung cố đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, "Đây là phạm pháp".

Tiffany bật cười, "Ông xem lại mình đi, ông nói thử xem, còn cái gì mà tôi không dám làm nữa không?".

Nàng giả vờ đứng dậy, Park Chan Seung thở dồn dập. Tiffany dứt khoác cúp điện thoại, rồi kéo Taeyeon ra ngoài.

Park Chan Seung thở hổn hển nhìn chằm chằm Tiffany, phát hiện nàng không chịu đi chậm lại, ông ta mới điên cuồng cào cửa sổ.

"Đợi đã! Quay lại!".

Tiffany được bảo vệ nhắc nhở, liếc mắt nhìn phía sau một chút. Sao đó quay người đi vào lại.

Park Chan Seung bên trong như sắp phát điên, ông ta suýt nữa đã mất cơ hội cuối cùng.

Park Chan Seung không chờ được nữa cầm điện thoại lên, "Tôi sẽ nói cho cô tất cả những gì mà cô muốn biết!".

Tôi đang đợi ông nói những lời này đấy.

Tiffany híp mắt cười khẽ, "Nói đi".

Park Chan Seung thấp giọng đàm phán, "Tôi nói xong cô sẽ giúp tôi rời khỏi chỗ này chứ?".

Tiffany nhìn ông ta, "Ít nhất ông sẽ không ở đây cả đời".

Lúc này, vẻ mặt Park Chan Seung mới dịu đi một chút, nói hết tất cả chuyện của Han Ji Huyn và ông ta ra.

"Năm đó, Han Ji Huyn tới tìm tôi, bảo tôi lén đổi thuốc của Lee Boyoung, sau khi hoàn thành, bà ta sẽ cho tôi 500 triệu won" Park Chan Seung nhỏ giọng nói, "Bởi vì tôi làm một cô gái bị thương, cô gái kia muốn nhân cơ hội lừa tiền tôi, nên tôi mới mơ hồ đồng ý với Han Ji Huyn".

Vẻ mặt Tiffany không thay đổi nhìn ông ta...

"Còn vụ bắt cóc cô lúc còn nhỏ, chính Han Ji Huyn là chủ mưu. Bà ta đã tự nói cho tôi biết. Han Ji Huyn bảo em trai mình là Han JeunMin bắt cô đi, vốn muốn ra tay với cô, nhưng sau lại không đạt được mục đích".

"Vì sao bà ta phải làm vậy?" Tiffany hỏi ông ta.

Park Chan Seung nhìn nàng, "Tôi cũng không biết, cô thử hỏi bà ta xem".

"Còn gì nữa không? Ông có bằng chứng chứng mình Han Ji Huyn có liên quan tới cái chết của umma tôi không?".

Park Chan Seung nhìn xung quanh một chút, rồi nói vào trong điện thoại, "Tôi sẽ bảo So Jubg mang đồ tới cho cô, những thứ đó hoàn toàn đủ chứng minh những chuyện tôi làm đều do Han Ji Huyn bày kế".

"Còn nữa" Ông ta vội gọi nàng lại khi nàng đang muốn rời khỏi, "Tốt nhất cô nên dẫn Hwang Min Ki tới bệnh viện kiểm tra. Han Ji Huyn gạt ông ta, thật ra ông ta không phải bị bệnh bao tử bình thường".

Tiffany ngẩn người, "Ông nói gì?".

"Hwang Min Ki bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối".

"Không thể nào!" Tiffany theo bản năng phản bác lại.

Sao có thể như vậy được, nếu appa cô bị ung thư dạ dày, vậy sao kiếp trước năm năm sau ông còn rất khỏe.

"Lúc đầu, Han Ji Huyn không định gạt ông ta đâu" Park Chan Seung nói: "Chỉ vì mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, nên bà ta mới quyết định như vậy".

Tiffany ngẩn người, chẳng lẽ vì mình, nên Han Ji Huyn mới muốn hại chết appa sao?.

"Thời kỳ cuối à?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Lúc đầu phát hiện chỉ mới là giai đoạn giữa thôi, nhưng Han Ji Huyn lại cho ông ta uống thuốc trị bao tử bình thường, nên bây giờ đã tới thời kỳ cuối".

Tiffany hốt hoảng, hình dáng nghiêm túc của ông Hwang hiện lên trước mắt nàng, nhìn ông như vậy đâu có giống bệnh nhân ung thư dạ dày thời kỳ cuối?.

Taeyeon an ủi nàng, trong mắt hơi lo lắng, "Fany, đừng sợ".

"Em sợ cái gì?" Nàng nỉ non một tiếng, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Lúc Han Ji Huyn vừa bước chân vào nhà mình, nàng không thể để appa xuống dưới chuộc tội với umma.

Nhưng ngày này sắp tới, sao nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ tí nào hết vậy?.

...

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro