Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi các reader mấy hôm nay au không up chap mới, nhưng là au có lý do nha.
Con dế yêu của au nó bị thương, nên phải gửi nó đi sửa, au lúc đó còn đang đau lòng, nên không có tâm trí viết chap.
Hôm qua au mới rước nó về rồi, nên hôm nay tranh thủ up chap mới để bồi thường cho mọi người luôn.

Đọc chap mới vui vẻ ạ.

***

"Appa biết" Ông Hwang lạnh nhạt nói.

Tiffany thấy ông không lo lắng gì, khiếp sợ nói: "Ông biết hồi nào?".

"Mới mấy hôm trước mà thôi, cơ thể không thoải mái, tới bệnh viện khám, nên biết được thôi" Ông Hwang lật sách trong tay, không ngẩn đầu lên.

"Còn chuyện gì nữa à?" Ông Hwang hỏi.

"Không có!" Tiffany cực kỳ tức giận, nàng có lòng chạy tới đây nhắc nhở ông một tiếng, nhưng không ngờ đương sự lại lạnh nhạt hơn nàng, nàng không còn gì để nói nữa.

Ông Hwang ngẩn đầu lên nhìn nàng, "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi".

Tiffany sững sốt, lập tức từ chối: "Không được...".

Tiffany rất ghét bộ dạng ông ra lệnh cho người khác thế này, liền đứng dậy rời đi.

Ông Hwang thở dài nhìn bóng lưng nàng, hơi đau lòng không nỡ.

***

Lúc Kang So Jung tới tìm Tiffany, đúng lúc thấy nàng tức giận phì phò.

"Của cô đây" Cô ta đặt cái gì đó vào tay Tiffany.

Chỉ là một máy ghi âm.

Tiffany nghi ngờ nhận lấy, ấn nút mở nghe xem sao, một giọng nói từ trong máy truyền ra.

"Làm theo cách bà nói hả?" Giọng nam là Park Chan Seung.

Dừng một chút, một giọng nữ lại vang lên, "Ông là bác sĩ của bà ta, nhất định sẽ làm được. Chỉ cần ông đổi thuốc giúp tôi, tôi sẽ đưa cho ông 500 triệu won".

Là giọng nói của Han Ji Huyn, Tiffany hồi hộp nghe tiếp.

"Sao bà biết tôi sẽ đồng ý?" Park Chan Seung cố ý hạ thấp giọng, "Tiền lương của Hwang gia không thấp đâu".

Han Ji Huyn cười khẽ, "Ông nghĩ chỉ với số tiền lương ít ỏi đó, có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Lòng tham của cô gái kia rất lớn đó".

"Sao bà biết?".

"Mặc kệ làm sao tôi biết được, sau khi xong chuyện, tôi có thể giúp ông giấu chuyện này, chỉ cần Lee Boyoung chết, tôi sẽ trả thù lao cho ông hậu hĩnh. Mà ông cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sở thích của mình, chuyện dễ dàng như vậy, sao mà không làm được?".

Hình như Park Chan Seung đang chần chừ, mãi một lúc lâu sau ông mới nói, "Nếu bị phát hiện thì sao?".

"Không bị phát hiện đâu" Han Ji Huyn chắc chắn nói, "Ông cứ làm theo những lời tôi nói là được".

Cuộc ghi âm kết thúc, trong tay Kang So Jung còn có mấy tờ giấy, là hóa đơn năm đó Han Ji Huyn đã chuyển cho Park Chan Seung 500 triệu Won, cả số tiền mà bà ta đã cấp cho Park Chan Seung để bịt miệng.

Tiffany hài lòng nhìn tờ giấy, rất nhanh thôi, rồi nàng sẽ tống Han Ji Huyn vào làm bạn với Hwang Eun Ji.

Kang So Jung đưa này nọ xong cũng không đi, cô ta lôi kéo Tiffany, nói muốn nhờ nàng chút chuyện.

"Thực ra tôi biết ông ấy không phải là người tốt" Kang So Jung cuối đầu nói: "Trước khi giúp đỡ tôi, ông ấy đã theo dõi tôi mấy ngày liền".

Tiffany hơi buồn bực, "Sao cô phát hiện được?".

"Cái hẻm kia quá nhỏ, không thể giữ được bí mật".

"Tôi thật sự cùng đường rồi, umma tôi đang bệnh nặng, tôi từng nghĩ. Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể giúp chúng tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó" Kang So Jung thấp giọng nói.

"Nên cô mới đồng ý với Park Chan Seung?".

"Đúng vậy" Kang So Jung dựa vào lan can, vén mái tóc dài lên, nhìn có vẻ rất thoải mái, "Tôi cứ nghĩ ông ấy là người xấu, tôi cũng chuẩn bị hiến thân cho ông ấy. Nhưng ông ấy không có...".

Kang So Jung nghiêm túc nhìn nàng, "Ông ấy không phải như vậy, ông ấy đối xứ với tôi rất tốt. Nấu cơm để tôi mang đi, trời mưa sẽ tới đón tôi, còn quan tâm tới người nhà tôi".

Tiffany phát hiện, trong mắt cô ta ngập nước.

"Hôm đó chỉ là ngoài ý muốn" Kang So Jung mỉm cười, nước mắt chảy xuống, "Tôi bị một tên côn đồ dồn vào góc tường, lúc đó tôi rất tuyệt vọng, nhưng ông ấy đột nhiên xuất hiện".

"Cô có hiểu cảm giác này không? Ông ấy đã cứu tôi hai lần. Giống như là anh hùng định mệnh của tôi vậy, những lúc tôi cần được giúp đỡ nhất, ông ấy sẽ có mặt ngay lập tức".

Tiffany rất muốn nói cho cô ta biết, thật ra Park Chan Seung đã mướn cái tên côn đồ đó.

"Suỵt..." Kang So Jung đặt ngón trỏ lên môi, ánh mắt hiện lên ý đã hiểu rõ.

"Rồi tôi yêu ông ấy, hận không thể cho ông ấy tất cả, mặc kệ ông ấy làm gì với tôi, tôi vẫn thương ông ấy" Kang So Jung cười vui vẻ, "Ông ấy là chủ nhân của tôi, tôi cũng là nô lệ duy nhất của ông ấy".

"Duy nhất" Kang So Jung cười ngọt ngào.

Tiffany vẫn yên lặng không nói, tình yêu của Kang So Jung thật sự rất hèn mọn, nhưng nàng không đành lòng nói gì.

"Vậy sau này cô định làm gì?".

Kang So Jung vươn vai vặn eo, "Cố gắng kiếm tiền, chờ ông ấy ra thôi".

Tiffany ngẩn người, "Cô muốn đợi ông ấy à?".

"Đúng" Kang So Jung nở nụ cười xảo quyệt, "Ông ấy sẽ được ra, đúng không?".

Tiffany gật đầu, sau đó nói ra sự thật phũ phàng, "Nhưng tới đó cũng hai mươi năm rồi".

"Ra được là tốt rồi, đừng nói hai mươi năm, cho dù cả đời, tôi vẫn sẽ đợi".

Park Chan Seung không thương cô đâu, cô gái ngốc.

Tiffany thương hại nhìn cô gái đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất, nàng hoảng hốt nghĩ - Hai mươi năm sau, Park Chan Seung đã già, mà Kang So Jung cũng không còn trẻ nữa, sức mạnh tình yêu có thể chịu được thời gian sao?.

Nhìn theo bóng dáng Kang So Jung rời đi, trong lòng Tiffany bùi ngùi.

Lúc biết được cô ta giúp Park Chan Seung gài bẫy, Tiffany rất tức giận, nàng hận không thể cho Kang So Jung một bài học.

Nhưng khi nhìn thấy appa và umma của cô ta, nàng đã gạt bỏ ý nghĩ này.

Tiffany thấy umma Kang So Jung bệnh nằm liệt giường ở bệnh viện, bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên, chắc là appa của cô ta.

Appa Kang cẩn thận đỡ bà dậy, nhẹ nhàng cho bà dựa vào gối. Rồi cầm cái chén nhỏ bên cạnh, đút từng muổng cho umma Kang ăn.

Đôi bàn tay thô ráp ấm áp dị thường, Tiffany cứ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào phòng hai người ăn cơm.

Lúc appa Kang quay mặt lại, Tiffany mới giật mình, đúng là duyên phận.

Appa của Kang So Jung chính là người tài xế của chiếc xe mà Tiffany đã gọi lúc theo dõi Han Ji Huyn, người đàn ông trung niên thật thà chất phác.

Ông cầm bình thủy, cẩn thận múc thêm cháu vào, sau đó mang ra luôn miệng nói với umma Kang: "Còn nhiều cháu lắm, em đừng lo, anh ăn no rồi".

Tiffany nhìn thấy, thật ra cái bát kia chỉ còn dư chưa tới một nữa.

"Tôi thấy cô là người tốt...".

Người tốt à? Vậy thì nàng sẽ tốt một lần.

***

Tiffany đã quăng chuyện ông Hwang nói hồi sáng qua một bên, nửa ngày trôi qua nàng đã đói lắm rồi. Nhưng Taeyeon vẫn chưa bắt đầu nấu cơm, nàng tức giận đứng dậy, chạy tới thư phòng của Taeyeon.

"Em đói rồi...".

Taeyeon sờ tóc nàng, "Vậy chúng ta đi thôi".

"Đi?" Tiffany giữ chặt tay áo của cậu, "Đi đâu, ăn ở ngoài à?".

Thấy Taeyeon gật đầu, Tiffany bĩu môi, "Nếu không ngon, Tae phải đền cho em đó".

Taeyeon mặc thêm áo khoác cho nàng, hôm nay có gió, buổi tối ra ngoài nhất định sẽ rất lạnh.

Tiffany miễn cưỡng vươn tay ra, nói thầm, "Có lạnh mấy đâu sao phải mặc dày như vậy...?".

Taeyeon không đồng ý nói: "Bên ngoài hơi lạnh, em quên em đồng ý gì với Tae rồi à?".

"Được được được" Tiffany ôm lấy cậu cà cà, "Em mặc, được chưa?".

Ngồi trong xe, Tiffany tháo khăn choàng ra, thuận miệng hỏi, "Đi đâu ăn vậy?".

Taeyeon cúi đầu thắt dây an toàn cho nàng, "Nhà em".

Tiffany rũ tai xuống, dùng sức đẩy Taeyeon, "Tae nói cái gì?".

"Chú Hwang gọi cho Tae, bảo Tae dẫn em về nhà ăn cơm" Taeyeon trừng mắt nhìn nàng, ra vẻ vô tội.

Một phút sau, tiếng gầm giận dữ của Tiffany truyền tới, "Kim Taeyeon, Tae nói rõ cho em!".

"Em không muốn đi à?" Taeyeon nghiêng đầu hỏi nàng.

"Không muốn!" Tiffany cứng rắn nói: "Em vẫn chưa tha thứ cho ông ta!".

Taeyeon mấp máy môi, "Thật sự không đi à?".

Tiffany liếc cậu một cái, "Không đi là không đi, ai muốn ăn cơm với ông ta chứ".

Taeyeon cúi đầu hôn nàng, "Tae biết em không muốn tha thứ cho chú ấy, nhưng Tae không muốn em hối hận. Hôm nay nói mọi chuyện cho rõ ràng, thì sau này em mới không có gì tiếc nuối".

Cậu biết Tiffany khẩu thị tâm phi, lúc biết ông Hwang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sự lo lắng trong mắt nàng không thể nào là giả được, chỉ là trong lòng nàng có nút thắt, không đồng ý đối mặt với chuyện này.

Tiffany im lặng một hồi, nhìn Taeyeon, nghiêm túc nói: "Tae cảm thấy ông ta muốn xin lỗi em sao?".

"Tae không biết" Taeyeon nói thật.

"Lỡ ông ta lại mắng em nữa thì sao?".

"Thì Tae sẽ dẫn em về" Taeyeon như đang thề thốt, "Ai cũng không được phép làm tổn thương em".

Tiffany cảm động cười, nắm tay cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Nếu ông ta xin lỗi em, em có nên tha thứ cho ông ta không?".

"Em muốn tha thứ cho chú ấy không?" Taeyeon nhìn nàng, "Nếu muốn thì cứ tha thứ thôi".

"Em không muốn!" Mũi Tiffany đau xót, "Em thật sự rất hận ông ta, em hận ông ta cả đời. Nhưng làm sao đây, ông ta đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa. Nếu ông ta chết rồi, thì sau này em nên hận ai đây?".

"Hận Tae đi" Taeyeon giang rộng tay, "Tae tình nguyện nhận hết tình cảm của em, yêu hận gì đó cũng được, cứ cho Tae tất".

Tiffany bật cười, "Em không thèm đâu, Tae lái xe đi".

"Đi đâu?" Taeyeon giả vờ hỏi.

"Nhà em".

***

Lúc Taeyeon dẫn Tiffany về tới nhà, nàng suýt nữa đã hoảng sợ.

Khi đó, lúc Han Ji Huyn bước chân vào cái nhà này, bà ta đã thay đổi toàn bộ căn nhà. Nhưng bây giờ ông Hwang lại đổi thành như cũ.

Tiffany hơi sững người, đã lâu rồi nàng chưa thấy hình dạng của căn nhà này.

"Chú Hwang".

Giọng nói của Taeyeon kéo Tiffany ra khỏi hồi ức. Nàng nhìn người trước mặt, hừ nhẹ, lướt qua ông, kéo Taeyeon đi vào nhà ăn.

Ông Hwang cũng không tức giận, ông nhìn hai người đằng trước đang nắm tay nhau.

Tiffany ngồi đối diện ông Hwang, nhìn ông nói: "Ông gọi bọn tôi tới đây có chuyện gì?".

Ông Hwang thở dài, "Ăn một bữa thôi mà, chứ có làm cái gì đâu".

Tiffany đột nhiên nhớ hình như mình chưa bao giờ giới thiệu Taeyeon cho ông Hwang biết. Vì vậy nàng nói với ông Hwang: "Đây là Kim Taeyeon, bạn gái tôi".

"Chào chú Hwang" Taeyeon lễ phép cúi người chín mươi độ chào ông Hwang.

Ông Hwang phức tạp nhìn cậu, không biết là vì Taeyeon, hay là vì Tiffany có bạn gái, ông gật đầu nói, "Ăn cơm đi".

Tiffany ăn xong món đầu tiên, ánh mắt nàng chua xót. Nàng trừng mắt, cố gắng kìm nén nước mắt.

Đây là đồ ăn do Ông Hwang làm, nàng đã từng ăn rồi.

Lúc còn nhỏ, gia đình không có người giúp việc, ông Hwang không nỡ để bà Hwang làm. Nên hằng ngày dù có bận rộn tới đâu, ông cũng dành thời gian về nhà nấu cơm cho bà Hwang ăn.

Tiffany cũng được đồ ăn của ông Hwang nuôi lớn.

Nhưng sau đó, việc kinh doanh của ông càng lúc càng phát triển, ông cũng bận hơn. Trừ khi lâu lâu ông sẽ làm một bữa cơm, còn lại hầu như đều do người giúp việc làm.

Tiffany không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy ông Hwang, vì thế nàng cắm cúi ăn, bộ dạng giống như muốn vùi cả đầu vào trong chén.

"Nếm thử món này đi".

Ông Hwang gắp một miếng cà tím nhồi thịt cho nàng.

Lúc còn nhỏ, Tiffany rất thích món này mà ông Hwang đã mắng nàng một trận. Bởi quá thích, nên hôm nào nàng cũng muốn ăn món này.

Đương nhiên là không được kén ăn, nên ông Hwang độc ác, rất ít khi làm món này. Chỉ có những lúc Tiffany nghe lời hoặc thành tích cực kỳ tốt, ông mới làm cho nàng ăn, ý là phần thưởng cho nàng.

Bàn tay cầm đũa của Tiffany trắng bệch.

Nàng không biết ông Hwang muốn làm gì.

Thay đổi nội thất, nấu cơm, gắp thức ăn cho nàng. Ông muốn xin lỗi sao?.

Tiffany nhìn miếng cà tím nhồi thịt thật lâu, ông Hwang đành để chén xuống, hỏi nàng: "Con không thích ăn món này nữa à?".

Tiffany ừ qua loa một tiếng, lúc đưa đũa vào trong đĩa nhìn thấy ánh mắt mong chờ của ông Hwang, nàng chợt xoay đũa lại, cố ý ăn một món khác.

Cố ý xem nhẹ ánh mắt chợt sáng rồi tắt đi của ông Hwang, trong lòng Tiffany vô cùng thõa mãn.

Bây giờ biết đối xử tốt với tôi rồi à, sao không chịu làm sớm hơn?.

Ông Hwang uống một ngụm rượu, sau đó nói với Tiffany, "Fany, con hận appa đến vậy sao?".

Tiffany dừng tay, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói:

"Rất hận".

Ông Hwang cũng không bất ngờ mấy, chỉ có sắc mặt của ông hơi khó coi một chút, ông cười khổ, "Con có thể tha thứ cho appa không?".

Tiffany nghiêm túc, "Tôi muốn hỏi một câu".

"Câu gì?" Ông Hwang sửng sốt.

"Vì sao lúc trước ông lại đột nhiên ghét mẹ con tôi".

Tiffany đã vướng mắc câu hỏi này lâu rồi, kiếp trước có nghĩ tới, kiếp này cũng nghĩ. Nhưng nàng không thể nghĩ được, sao ông Hwang đột nhiên thay đổi cách cư xử với mẹ con nàng như vậy.

Ông Hwang thở dài, "Appa yêu umma con".

...

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro