Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Hwang phì cười.

"Appa rất yêu bà ấy" ông Hwang nói: "Năm đó, lúc quen bà ấy, appa chỉ có hai bàn tay trắng, chính bà ấy là người đã vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Nhưng cũng vào lúc đó, umma con đã giấu giếm bệnh tình của mình".

Tiffany giễu cợt nhìn ông, "Nhưng ông cũng đã phản bội bà ấy".

"Đúng" ông Hwang nói ở cổ: "Appa thật sự đã phản bội bà ấy".

Ông Hwang nói nhỏ: "Han Ji Huyn và Umma con là chị em tốt, gia đình bà ta đã nhận nuôi umma con. Năm đó, appa có tiền, nên muốn đón umma con ra ở cùng. Vì tình cảm giữa Han Ji Huyn và bà ấy rất tốt, nên bà ta luôn tới đây tìm umma con. Tới một ngày nọ, appa uống say, vì vậy mà... appa có lỗi với umma con".

Tiffany lạnh lùng nói: "Uống say không phải là lý do, đó chỉ là biện hộ. Ông đã phản bội umma, còn muốn tôi tha thứ sao, nằm mơ đi!".

Ông Hwang giải thích: "Appa biết mình sai rồi, nên appa mới dẫn umma con rời khỏi JeJu, dọn tới đây, appa muốn bù đắp lại cho umma con, muốn đối xử với bà ấy và con thật tốt".

Tiffany chỉ lạnh lùng nhìn ông, im lặng không nói gì.

"Sau đó Han Ji Huyn lại tìm được chúng ta" Giọng nói của ông Hwang khàn khàn, "Bà ta nói appa còn có một cô con gái. Appa không muốn umma con biết được, nên đã cho bà ta tiền, bảo bà ta rời khỏi đây. Nhưng bà ta lại nói, con là con gái của Boyoung và Han JeunMin, không phải con của Hwang Min Ki ba".

Tiffany tức giận cười, "Nên ông thà tin tưởng bà ta, chứ không thèm quan tâm gì tới mẹ con tôi. Nên ông để mặc Han Ji Huyn giết umma, đúng không?".

"Không phải!" Ông Hwang lấy tay che mặt, "Không phải, appa chưa từng muốn umma con chết, sao bà ấy có thể chết được? Appa muốn ở cùng với bà ấy cả đời, nhưng không ngờ...".

Tiffany không thể nghe được nữa, trước khi đi nàng nói nhỏ bên tai ông Hwang, "Ông không chăm sóc umma cả đời, nhưng bà ấy lại ở cùng ông cả đời".

Nghe xong ông Hwang bật khóc thành tiếng.

Ông biết mình sai rồi, còn sai mười phần, ông muốn Tiffany tha thứ cho mình. Nhưng chính bản thân ông, cũng không thể tha thứ cho mình được.

Taeyeon thấy Tiffany tức giận rời đi, cậu cũng nhanh chân chạy theo. Trước khi đi, cậu bị ông Hwang kéo tay lại, không quay đầu qua, chỉ thấp giọng nói, "Đối xử với con bé thật tốt".

Taeyein mấp máy môi nói: "Con biết rồi ạ".

Ông Hwang buông tay ra, Taeyeon nói tạm biệt rồi xoay người đuổi theo Tiffany.

Ra tới cửa, cậu mới phát hiện Tiffany vẫn chưa đi.

Nàng ngồi chồm hổm trên đất, lấy tay che mặt khóc thút thút, như một đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy lối về nhà.

Taeyeon kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng, dịu dàng dỗ nàng: "Fany, đừng khóc".

Tiffany khóc lớn tiếng hơn, nàng đem tất cả những tủi thân của mình khóc thành tiếng khóc, "Taeyeon, em thật sự rất hận ông ta, tại sao ông ta có thể đối xử với umma như vậy? Tại sao ông ta lại đối xử với em thế này?".

Taeyeon chỉ bất lực cười một tiếng, cậu hôn lên trán nàng.

"Em mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc" Khóc xong, Tiffany mở to hai mắt sưng đỏ, nhìn có vẻ hơi buồn cười.

Taeyeon đau lòng nhìn nàng, rồi ôm lấy nàng nói: "Chúng ta trở về để em nghỉ ngơi thôi".

Tiffany ngoan ngoãn ôm cổ cậu, dựa đầu vào ngực cậu, để mặc cậu bế đi.

Ông Hwang đứng trước cửa sổ nhìn thật lâu, mãi tới khi chiếc xe đi khỏi, ông mới không nhìn nữa.

Ông ngồi dựa vào ghế solon hút thuốc, nhìn xung quanh nhà.

Ông Hwang đã sửa căn nhà lại như lúc ban đầu, nhưng ông không thể làm cái nhà này giống lúc ban đầu được nữa.

Ông lấy tấm hình trong túi trước ngực ra, xem đi xem lại. Trong hình là một nhà ba người, Tiffany ngồi trên cổ ông, cười rực rỡ, còn bà Hwang tựa đầu vào ngực ông, trên mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Không biết, bao lâu rồi ông chưa thấy bà Hwang và Tiffany cười như vậy?.

Ông Hwang nhẹ nhàng sờ vào tấm hình cũ quý giá, nhìn nụ cười của hai người, ông cũng không nhịn được cười khẽ.

"Boyoung, đây là ý trời, anh có thể tới chăm sóc em sớm hơn rồi".

***

Hôm sau, Tiffany nhận được một ít đồ do ông Hwang gửi tới.

Nàng nhìn giấy chuyển nhượng căn biệt thự, bất động sản, cả cổ phần công ty Hwang Thị.

"Đây là ý gì?" Nàng quay đầu nhìn Taeyeon.

Taeyeon nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: "Tae cũng không biết".

Tiffany nhìn xấp tài liệu trong tay rồi nói: "Để em hỏi ông ta".

***

"Đây".

Tiffany ném xấp tài liệu lên trước mặt ông Hwang.

"Ông có ý gì?".

Ông Hwang nhàn nhạt nhìn nàng, "Như con thấy đó thôi".

"Tôi không lạ gì đồ của ông cả!" Tiffany tức giận nói.

"Không chỉ là đồ của appa thôi đâu, có cả umma con nữa" Ông Hwang dịu dàng nhìn nàng, "Fany, appa không hy vọng con có thể tha thứ cho appa, nhưng dù con nghĩ thế nào, thì những thứ này đều thuộc về con".

Tiffany không suy nghĩ lập tức từ chối: "Tôi không nhận!".

"Con không lấy thì ai lấy" Ông Hwang nói: "Appa không muốn đem tâm huyết của Boyoung cho người khác".

"Vậy thì ông cứ tự giữ đi, cho tôi làm gì?" Tiffany hừ một tiếng.

"Appa không cần nữa rồi..." Ông Hwang thở dài, ông nở nụ cười thoải mái, như được giải thoát, "Appa sắp phải đi chăm sóc umma con rồi".

Mặt Tiffany biến sắc, "Lại chuyển biến xấu nữa rồi à?".

Trong mắt ông Hwang mang theo tia ấm áp, "Cơ thể của appa vẫn còn khá tốt, ý appa muốn nói là appa muốn tới JeJu để chăm sóc cho umma con".

"JeJu?".

"Đúng" Ông Hwang chỉnh sửa lại tài liệu, rồi đưa tới trước mặt Tiffany, "Thời gian cuối đời này, appa muốn được cùng ở với umma của con".

Tiffany không nhận, nàng nhìn thẳng vào mắt ông Hwang, "Umma sẽ không muốn ông đi đâu".

Ông Hwang cười, "Ý con là umma con sẽ tức giận sao? Nếu tức giận thì càng tốt. Nói chung, dù con có nói gì đi chăng nữa, appa vẫn muốn đi. Những thứ này, con có nhận hay không thì cũng đều là của con".

Tiffany không biết ông Hwang lại vô lại như vậy, nàng thấy ông giống như  mới sau một đêm mà đã trẻ ra vài tuổi. Nụ cười trên mặt, làm người ta không thể biết được đó chính là chủ tịch Hwang vô lý hôm qua.

Ông Hwang đi tới trước mặt Tiffany, nhẹ nhàng nói, "Fany, appa có lỗi với con, appa biết con hận appa, nhưng appa vẫn muốn nói với con, Appa yêu con".

Lúc bị ông ôm vào lòng, Tiffany vẫn còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần.

Cái ôm mười năn sau cũng ấm áp mộc mạc như năm đó, làm cho nàng cảm thấy như lúc xưa.

Tiffany buồn bực nói: "Này! Tôi vẫn chưa tha thứ cho ông đâu!".

Nước mắt nàng lăn dài, rơi trên vai ông Hwang, ông càng dùng sức ôm nàng.

Tiffany vốn muốn đưa tay lên đẩy ra, nhưng đúng lúc này nàng lại nhẹ nhàng ôm lấy ông, "Nếu ông có thể làm umma tha thứ cho ông, tôi cũng sẽ tha thứ cho ông".

Ông Hwang xúc động nói: "Một lời đã định".

***

Sau khi Han Ji Huyn lành hẳn, bà ta lập tức bị dẫn vào đồn cảnh sát.

Máy ghi âm của Park Chan Seung và một số bằng chứng mà Tiffany kiếm được, bà ta đã bị kết tội.

Em trai Han JeunMin của bà ta vì có vấn đề thần kinh, nên vụ bắt cóc chỉ đổ lên đầu một mình Han Ji Huyn.

Sau khi Han Ji Huyn bị bắt, Tiffany cũng đến gặp bà ta một lần.

"Sao rồi? Hai mẹ con được đoàn tụ với nhau chắc vui lắm đúng không?" Tiffany khiêu khích nói.

Han Ji Huyn oán hận nhìn nàng, "Tiffany, cô đừng quá đắc ý!".

"Sao tôi không được đắc ý vậy?" Tiffany khẽ cười, "Cả đời này bà chỉ có thể sống trong tù mà thôi, đương nhiên tôi phải đắc ý rồi".

Sắc mặt Han Ji Huyn tái nhợt, "Tiffany, tôi thừa nhận, chính tôi là người đã giết Lee Boyoung đấy, ai bảo cô ta đã hại chết umma tôi".

Mặt Tiffany u ám, "Han Ji Huyn, bà cho rằng umma tôi đã hại chết umma của bà sao? Trong lòng bà hiểu hơn ai hết, umma bà vì thấy chuyện của bà và Hwang Min Ki nên mới tức chết đấy! Bà đem mọi hiểu lầm đổ lên đầu umma tôi, bà hại chết bà ấy, vậy sao bà không chết theo luôn đi?".

"Nhà chúng tôi nuôi Lee Boyoung nhiều năm như vậy, cô ta câu dẫn em trai tôi, cô ta chính là một người đáng khinh bỉ!" Han Ji Huyn run rẩy, cưỡng từ đoạt lý nói.

Tiffany tức giận cười ra tiếng, "Bà có biết xấu hổ không vậy, nếu không có umma tôi, bà và Han JeunMin có thể sống tốt được sao? Chuyện của bà và Hwang Min Ki bà nghĩ tôi không biết gì à? Han JeunMin bắt cóc tôi, bà cảm thấy hắn quá tùy tiện nên mới chạy trốn chứ gì?".

"Những gì mà mấy người nợ bà ấy, đã trả sạch sẽ hết rồi!".

Han Ji Huyn ngạc nhiên nhìn nàng.

Tiffany nói: "Nếu nghĩ thông rồi thì không cần phải tự sát chi cho phiền đâu, bởi vì tôi, sẽ không để bà chết dễ dàng vậy đâu".

***

Sau khi sống lại, tảng đá lớn trong lòng Tiffany cuối cùng cũng rơi xuống.

Taeyeon và Tiffany về JeJu một chuyến.

Đứng trước mộ phần của umma, nàng mỉm cười nhẹ nhàng.

"Umma, cuối cùng những người đó đã bị trừng phạt một cách thích đáng rồi".

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngọn cỏ trên mộ đung đưa theo, dường như muốn đáp lại nàng.

Taeyeon quỳ gối trước mộ phần, dập đầu, "Dì, con sẽ đối xử tốt với Fany, dì cứ yên tâm".

Tiffany cười giữ chặt tay cậu, yên lặng nói: "Umma, đây chính là người mà sau này con yêu nhất trên đời, cô ấy tốt lắm, umma nhất định cũng sẽ rất thích cô ấy cho xem".

Lúc hai người đi về lại gặp phải ông Hwang, trong tay ông còn cầm theo vài cuốn sách.

Tiffany nhìn thấy ông, trong lòng hơi căng thẳng, mở miệng hỏi, "Ông tới đây làm gì?".

Ông Hwang rất vui khi được gặp lại Tiffany, ông quơ quơ quyển sách trong tay, "Appa tới đọc sách cho umma con nghe".

Tiffany nhíu mày, "Ông lo mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới quấy rầy bà ấy".

Ông Hwang lắc đầu, "Umma con thích quyển sách này, cho nên appa tới đọc cùng bà ấy".

Tiffany cảm thấy hành động của ông Hwang hơi điên rồ, "Ông định xem với Umma thế nào đây".

Ông Hwang nhướng mày lên, "Appa đọc cho bà ấy nghe".

"Ông!" Tiffany không nói nên lờ, "Vậy ông cứ từ từ mà đọc!".

Nàng vừa lôi kéo Taeyeon vừa lải nhải, "Tae nói thử xem, đã thời kỳ cuối rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi như vậy nữa à?".

Taeyeon nói: "Có lẽ chú Hwang muốn dành thời gian còn lại của mình để đền cho umma của em".

"Người không còn sống nữa mới nhớ tới đền, lúc còn sống thì ông ta làm gì hả?" Tiffany nói lảm nhảm.

Taeyeon thở dài một tiếng, cười kéo nàng vào xe.

"Tae dẫn em về nhà gặp người lớn trong nhà nhé".

Tiffany đỏ mặt, "Chẳng phải lần trước đã gặp rồi sao?".

"Lần đó không tính, lần này về Seoul Tae sẽ dẫn em về gặp ông nội Tae" Taeyeon dụ hoặc nói: "Về nhà Tae sẽ nấu đồ ăn ngon cho em".

Tiffany lắc đầu liên tục đùa, gặp ông nội của Kim Taeyeon, đó là Kim Tae Woo đấy, là một cựu quân nhân. Nàng sợ bộ dạng xảo quyệt bốc đồng của mình sẽ khiến ông cụ không thích.

Taeyeon hỏi, "Tại sao? Em không muốn gặp mọi người à?".

Tiffany cười khan, "Chúng ta chỉ mới quen nhau không bao lâu, vậy thì quá nhanh rồi".

Vừa dứat lời, Taeyeon không thèm nhìn nàng, tự lái xe. Tiffany cảm thấy bầu không khí hơi quỷ dị.

Kim Taeyeon... đang... giận sao?.

Đây là lần đầu tiên Taeyeon giận nàng, Tiffany cảm thấy hơi mới lạ.

Nàng kéo ống tay áo của Taeyeon xuống.

Người kia vẫn như cũ không thèm nhìn nàng.

Tiffany vuốt nút áo trên cổ tay cậu, suýt nữa bung chỉ ra ngoài, nhưng Taeyeon cũng không sửng sốt gì.

Thấy gương mặt cứng đờ của Taeyeon, Tiffany nghĩ - Thì ra đây là chiến tranh lạnh trong truyền thuyết à?.

Nàng dựa đầu vào vai của Taeyeon, nói nhỏ, "Tae giận à?".

Taeyeon không nhìn nàng.

Tiffany cảm thấy hơi tủi thân, lùi lại ngồi vào chỗ cũ, không nhúc nhích.

Không được bao lâu, xe đột nhiên dừng lại.

Taeyeon quay đầu lại nhìn nàng, "Fany, lúc nãy Tae giận lắm đó".

Tiffany xoay mặt, bắt chước Taeyeon không để ý đến cậu.

"Dù chúng ta mới quen nhau không lâu, nhưng Tae thật lòng đấy, Tae chỉ muốn người nhà Tae biết em thôi, để em sau này còn trở thành người nhà Tae nữa chứ" Taeyeon cúi người, nói thì thầm vào tai nàng, "Tuy hơi liều, nhưng Tae hy vọng, con đường sau này, Tae sẽ được đi cùng em".

Mặt Tiffany ửng hồng, nghe cứ như cậu đang cầu hôn nàng vậy.

Nàng vội vàng quay lại chặn miệng Taeyeon, "Được rồi được rồi, em về với Tae là được chứ gì. Nhưng em nói trước nhé, nếu mọi người không thích em, Tae cũng không được chia tay với em đâu đó".

"Mọi người thích em mà" Taeyeon khẽ chạm vào mặt nàng, "Lần trước umma Tae đã bảo nhớ dẫn em về nhà".

Tiffany né tay cậu ra, "Nhất định là Tae đang gạt em... Em không tin".

Taeyeon cho nàng một ví dụ thực tế, "Em xem, bà cụ Oh rất thích em mà đúng không? Bà ấy là lão tiền bối nhà Tae đó, nhất định ông nội cũng sẽ thích em cho coi".

"Thật sao?" Tiffany hơi nghi ngờ ngẩng mặt lên, "Mị lực của em lớn vậy luôn à?".

"Đương nhiên" Taeyeon ngậm vành tai của nàng, nhẹ nhàng liếm, "Tae cũng bị em mê hoặc choáng váng cả đầu óc luôn rồi này".

Tiffany giật mình, cơ thể run lên, đẩy Taeyeon ra.

Nàng che hai tai đỏ bừng của mình, giận dữ nói: "Tae làm gì thế hả?".

Taeyeon liếm môi, "Đây chính là hậu quả em chọc giận Tae".

Hậu quả này...

Mặt Tiffany lúc xanh lúc hồng, "Sau này không được như vậy nữa, nhàm chán lắm!".

"Vậy phải xem em có chọc giận Tae nữa không đã, lần sau Tae sẽ nghiêm khắc hơn đó" Taeyeon trừng mắt nhìn nàng, trên mặt mang theo một chút khao khát.

...

End chap.

Vài lời PR cho fic mới.

Fic hiện tại đang đi đến hồi kết, khoảng một chap nữa thì end và một bonus liên quan đến cô ba.

Mình đã viết và sắp sửa up fic tiếp theo, rất mong các bạn ủng hộ.

"Câu truyện giữa một author và một reader".

Hãy theo dõi mình nhé.

Kamsamita~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro